Dịch: CP88
***
Hôm nay A Mang chơi không quá lâu. Hai người ra khỏi công viên, Điền Chính Quốc nấn ná trên đường một lát, sau đó vẫn không đi vào. Cuối cùng, cậu dứt khoát dắt A Mang ngồi ở một bồn hoa bên ngoài tiểu khu.
Cạnh bồn hoa có trồng cây xanh lấy bóng mát, A Mang ngồi đây cũng không bị quá nóng. Điền Chính Quốc ngồi ngay ngắn ở đó, nhìn xe cộ qua lại trên đường.
Lúc Kim Thái Hanh về đến nơi, chính là nhìn thấy khung cảnh như thế.
Ngoài cửa tiểu khu, một người con trai với dáng người nhỏ gầy cao ráo ngồi trên một bồn hoa bên dưới tán cây to. Cậu dõi mắt về phía này, dưới chân là một chú chó Collie xinh đẹp với bộ lông đen trắng mềm mại. Một người một chó, ánh mắt đều hướng về phía con đường tấp nập xe cộ đi lại, giống như đang tìm kiếm và chờ đợi ai đó.
Mà sắc mặt bình thản của một người một chó, sau khi nhìn thấy xe của anh đều thay đổi. Người con trai nhanh chóng đứng lên, mà chú chó nhỏ thì hướng về phía anh sủa một tiếng, rồi chạy xung quanh người con trai.
Kim Thái Hanh cho xe đi về phía đó, người con trai dắt chú chó đi tới, cùng lúc, Kim Thái Hanh hạ cửa xe.
Cửa kính hạ xuống, Điền Chính Quốc nhìn thấy Kim Thái Hanh trong xe. Nhìn thấy Kim Thái Hanh, ánh mắt vốn đã sáng của Điền Chính Quốc lại càng sáng hơn, cậu không nói gì, nhưng ánh mắt lại như biết nói.
\”Sao lại ở đây?\” Kim Thái Hanh mở khoá xe, Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng mở khoá, mở cửa cho A Mang lên xe trước.
Chờ A Mang ngồi vào rồi, cậu vòng lên mở cửa trên, ngồi vào ghế lái phụ, đáp: \”Chờ anh.\”
Điền Chính Quốc chỉ đáp lại hai chữ ngắn gọn đó, Kim Thái Hanh nghe xong, đưa mắt nhìn cậu. Điền Chính Quốc đã cài xong dây an toàn, ngồi ngay ngắn trên ghế, chờ cùng anh về nhà.
Nhưng Kim Thái Hanh ngồi bên này lại chậm chạp không cho xe chạy, cậu khó hiểu quay sang, bỗng thấy được ý cười nhẹ nhàng trong mắt Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc khẽ chớp mắt, cậu không hỏi vì sao Kim Thái Hanh lại cười, thậm chí còn theo bản năng thu ánh mắt về, nhìn thẳng phía trước.
Sau khi mất một lúc để bình tâm lại, Điền Chính Quốc lại quay sang nhìn Kim Thái Hanh.
\”Về nhà thôi.\”
Điền Chính Quốc nói xong, Kim Thái Hanh nhìn cậu, mỉm cười thu ánh mắt về, đáp.
\”Được.\”
–
Hai người cùng nhau về nhà.
Dì giúp việc vẫn đến đây mỗi ngày để nấu cơm, chỉ trừ thứ sáu và hai ngày cuối tuần.
Lúc hai người về đến nhà, dì giúp việc đã nấu xong bữa tối và về rồi.
Điền Chính Quốc chơi với A Mang một hồi lâu ở công viên, trên người cũng đổ ít mồ hôi, vừa về nhà bèn lập tức đi vào phòng tắm dội qua người. Xong xuôi đi ra, Kim Thái Hanh cũng đã thay quần áo xong, hai người cùng nhau đi ăn tối.
Ăn tối xong, như thường lệ là thu dọn sơ qua nhà ăn, sau đó Kim Thái Hanh đưa A Mang đi tắm. Sau khi A Mang thành một con chó trưởng thành, Điền Chính Quốc có hơi khó khăn trong việc tắm cho nó, bởi vậy đã thay thành Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh tắm cho A Mang, cả người bị nước bắn lên ướt đẫm, nên sau đó đã đi dội nước qua. Dội nước xong đi ra, hai người cầm máy sấy, cùng nhau thổi khô lông cho chú chó. Lại sau đó, hai người một chó cùng nhau quay về phòng khách.


