Dịch: CP88
***
Phòng của Kim Thái Hanh là loại phòng tốt nhất dành cho thành viên gia đình.
Ngoại trừ phòng ngủ thì còn có thư phòng, phòng khách, giống một căn hộ cỡ nhỏ. Vì để thuận tiện nên trong phòng còn sắp xếp một gian phòng ngủ khác. Nếu có người có quan hệ thân thiết đến, có thể chung phòng với Kim Thái Hanh luôn.
Nhưng Kim Thái Hanh có rất ít người như thế. Đến cả Trần Cảnh Vũ nếu có đến, thì cũng là mẹ Kim dặn dò quản gia sắp xếp một phòng khác cho anh ta. Không ngờ lần này Kim Thái Hanh lại chủ động nói để cậu chung phòng với mình.
Bởi thế mọi người đều không tránh được hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh, mọi người cảm thấy đề nghị này của anh đúng là thuận tiện hơn nhiều.
Trần Cảnh Vũ và anh quan hệ tốt, quan hệ với những thành viên khác trong gia đình cũng không tệ, dù là sắp xếp phòng nào thì anh ta cũng sẽ không bận tâm. Nhưng Điền Chính Quốc thì khác, cậu chỉ quen thân với Kim Thái Hanh, ngoài ra còn có thân phận thầy giáo của Tề Dĩ Phạm, tính cách lại có vẻ hướng nội hơn hẳn so với Trần Cảnh Vũ. Bỗng phải ở lại đây như thế này, chắc chắn sẽ cảm thấy không tự nhiên.
Mà dù nói là chung phòng với Kim Thái Hanh, thì vẫn là mỗi người một gian riêng. Nghĩ đến đây, mọi người đều không còn thắc mắc gì nữa, cuối cùng chỉ còn cần xem ý kiến của Điền Chính Quốc thế nào nữa thôi.
Kim Thái Hanh nói xong, mẹ Kim nhìn sang Điền Chính Quốc, hỏi.
\”Thầy Điền thấy thế nào?\”
Dứt lời, lại quan tâm bổ sung thêm một câu: \”Dù sao con muốn ở phòng nào cũng được. Chung phòng với Thái Hanh, hoặc ở phòng khác đều được.\”
Mẹ Kim thân thiết nhìn Điền Chính Quốc, cậu giương mắt đối diện với bà, nhìn thấy ý cười trong mắt bà, cậu đáp.
\”Được ạ.\”
–
Chuyện ở lại cứ thế được quyết định xong.
Nếu đã ở lại, vậy thì bữa cơm tối này cũng không cần vội vàng ăn cho xong nữa. Bầu không khí trên bàn ăn so với vừa rồi còn thoải mái thong thả hơn rất nhiều. Ăn tối xong, mọi người lại chuyển sang phòng khách uống trà.
Bản chất của uống trà cuối cùng vẫn là tán gẫu. Điền Chính Quốc không giỏi gia nhập những cuộc nói chuyện như thế này, nhưng cũng không tính là bị lạc loài. Trong các chủ đề tán gẫu của trưởng bối, chắc chắn sẽ có những chuyện liên quan đến con cháu trong nhà. Kim Thái Hanh và Tề Dĩ Phạm đều là con cháu, hơn nữa đều có quan hệ với Điền Chính Quốc, bởi thế cậu đôi khi cũng sẽ lên tiếng một hai câu tiếp chuyện.
Mọi người ở trong phòng khách tán gẫu không lâu, ba Kim phải về thư phòng đọc sách, Du Tùng có chuyện cần bàn với ông, bèn đi theo, tiệc trà trong phòng khách chính thức kết thúc tại đây.
Thời điểm mọi người sắp giải tán, mẹ Vương từ phòng của Kim Thái Hanh ở trên tầng đi xuống, nói với mẹ Kim.
\”Phu nhân, phòng đã dọn xong rồi ạ.\”
Mẹ Kim khẽ cười gật đầu, sau đó nhìn sang Điền Chính Quốc: \”Vậy thầy Điền về phòng xem thử trước đi, có chỗ nào chưa vừa ý thì cứ nói với mẹ Vương.\”


