Dịch: CP88
***
Tư duy của cậu luôn chậm hơn người khác như thế, có lẽ bởi vì tính cách chậm chạp, có chuyện gì, tin tức gì, sau khi nói với cậu, thì cần phải cho cậu thời gian để tiêu hóa, nghĩ thông, tiếp nhận, suy đoán.
Lúc cậu nói sẽ tránh xa anh, Kim Thái Hanh đã hỏi cậu làm sao biết chắc anh cũng không có tâm tư gì với cậu. Sau đó cho cậu thời gian một ngày, để cậu không phải rút lui, ngày hôm sau tiếp tục đến nhà anh. Tuyết rơi khi đó, anh nói với cậu, tuyết rơi rồi, hỏi cậu vì sao không hôn anh nữa. Sau đó, anh tự mình cúi đầu hôn xuống trán cậu, môi cậu.
Làm xong, anh lại cho Điền Chính Quốc thời gian một ngày, để cậu tiêu hóa và hiểu được hành vi này của anh. Hiện tại, thời gian một ngày đã hết, dù tốc độ phản ứng và khả năng lý giải của cậu có chậm đến đâu đi chăng nữa, thì hẳn là cậu đã hiểu được hành vi của anh đối với mình có ý nghĩa gì.
Nhưng anh cần phải xác nhận lại với Điền Chính Quốc, để chắc chắn cậu đã tiêu hóa và lý giải xong.
Điền Chính Quốc quay đầu sang nhìn anh. Bộ phim điện ảnh vẫn tiếp tục chạy, hình ảnh liên tục thay đổi, ánh sáng chớp sáng chớp tắt trên mặt hai người. Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng trong mắt so với ngày hôm qua sáng hơn một ít. Cậu nhìn Kim Thái Hanh, trả lời.
\”Phản ứng lại rồi.\”
Nhận được câu trả lời của cậu, ánh mắt của Kim Thái Hanh không có gì thay đổi. Anh im lặng nhìn cậu, sau đó đáp.
\”Ừm.\”
Cuộc trao đổi ngắn ngủi kết thúc, trong phòng khách chỉ còn lại âm thanh từ ti vi phát ra.
Kim Thái Hanh đã quay đầu về, nhưng Điền Chính Quốc thì không. Cậu ngồi tại chỗ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Kim Thái Hanh. Anh ngồi tựa về sau, cánh tay vẫn đặt ở lưng ghế, tư thế của hai người, giống như cậu đang bị anh tự nhiên mà ôm vào lòng.
Chỗ ánh sáng ít ỏi của từ màn hình ti vi chiếu lên khuôn mặt anh, từng góc cạnh trên khuôn mặt trở nên càng sắc bén rõ ràng. Khi anh ở trạng thái tự nhiên thoải mái thả lỏng, thứ ánh sáng này giống như cũng đang giãn ra theo.
Điền Chính Quốc thậm chí có thể nhìn thấy hàng lông mi dày trên đôi mắt hẹp dài của anh.
Cậu ngồi im lặng mà nhìn anh, Kim Thái Hanh rốt cuộc cũng nhận ra, quay đầu sang.
Ánh mắt của hai người một lần nữa giao nhau.
Có thể là vì quá đột ngột, trong một tích tắc anh quay đầu sang đó, ánh mắt của Điền Chính Quốc có một tia giật mình lướt qua. Nhưng tuy là vậy thì cậu cũng không di chuyển tầm mắt, tiếp tục nhìn Kim Thái Hanh.
Hai người cứ như thế im lặng mà đối diện, bộ phim tiếp tục chạy, hai người không có ai lên tiếng. Đến cuối cùng, Điền Chính Quốc vẫn là người đầu hàng trước. Cậu không có khả năng giữ bình tĩnh mà đối diện với Kim Thái Hanh lâu như thế, thật sự quá khó rồi.
Cậu rũ mắt, tầm mắt dừng ở bên cạnh Kim Thái Hanh, nhìn chằm chằm sô pha một lát, cậu mới lại ngẩng đầu nhìn anh.
\”Vì sao?\” Điền Chính Quốc lên tiếng.
Cậu đang hỏi Kim Thái Hanh lý do. Lý do Kim Thái Hanh ở bên cậu.
Vẻ mặt của cậu vẫn là bình tĩnh đạm nhạt như cũ, Kim Thái Hanh ngồi tại chỗ nhìn cậu, nói.


