[Taekook /Ver] Lạt Mềm – Chương 50 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 10 lượt xem
  • 7 tháng trước
// qc

[Taekook /Ver] Lạt Mềm - Chương 50

Dịch: CP88
***
Bởi vì những lời nói thình lình này của Kim Thái Hanh, sự trầm trọng ngưng tụ trong mắt cậu bỗng như tấm kính thủy tinh bị tác động bởi một lực mạnh vỡ toang. Cậu đứng sững sờ tại chỗ nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, cảm xúc trong mắt vẫn không có gì thay đổi. Bên ngoài rất lạnh, anh nhìn Điền Chính Quốc, thấy vành tai cậu cũng đã đỏ lên.

Anh đưa tay áp lên vành tai bị nhiễm lạnh của cậu, truyền nhiệt độ của mình sang cho cậu, anh nói.

\”Về nhà trước đã.\”
\”Lạnh quá rồi.\”

Bàn tay của Kim Thái Hanh cực kỳ ấm, nhiệt độ truyền qua làn da mỏng manh ở vành tai, lan ra khắp tai cậu. Điền Chính Quốc sớm đã bị đông cứng, lại giống như được một đốm lửa ấm áp này nhẹ nhàng sưởi ấm.

Ánh mắt mờ mịt của cậu chầm chậm lấy lại sức sống, nhưng vẫn giữ được khắc chế như cũ và một loại mờ mịt không thể tin, ngỡ như là đang nằm mơ.

\”Mai nhớ đến nhà tôi ăn cơm.\” Kim Thái Hanh nói.

Cuộc trò chuyện của hai người trải qua bạo tạc ngắn ngủi lại trở về trạng thái ôn hòa bình thường vốn có của nó. Nói xong câu đó, tay anh cũng rời khỏi tai cậu.

Điền Chính Quốc vẫn ngẩng đầu nhìn anh, trong đáy mắt như như có cảm xúc gì đó nổ tung rồi lại thu về, cậu nhìn Kim Thái Hanh, đáp: \”Biết rồi.\”

Kim Thái Hanh nói: \”Quay về đi.\”

Điền Chính Quốc phục hồi tinh thần, lại gật gật đầu. Cậu thu lại ánh mắt, xoay người đi vào con hẻm nhỏ.
Con hẻm nhỏ dài âm u giữa đêm vẫn chỉ có hai người họ. Kim Thái Hanh đứng ở đầu con hẻm, nhìn Điền Chính Quốc đi ra, lại nhìn Điền Chính Quốc đi vào.

Bóng lưng cậu vẫn nhỏ nhắn gầy gò như thế, cơ thể bọc trong chiếc áo khoác mỏng, gió đêm thổi qua, lọt vào cổ áo.

Kim Thái Hanh nhìn theo Điền Chính Quốc tiến vào hành lang. Đèn ở tầng một tầng hai tầng ba lần lượt sáng lên, sau đó cậu về đến nhà, đèn phòng khách sáng lên, lúc này anh mới thu lại ánh mắt, xoay người ngồi vào xe, rời khỏi.

Sau khi chiếc xe con màu đen khuất dạng, con ngõ nhỏ một lần nữa trở về sự yên tĩnh vốn có.

Điền Chính Quốc đứng ở phòng khách sáng đèn trống trải, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đã cùng chiếc xe biến mất trong màn đêm. Cậu đứng tại chỗ, ánh mắt vẫn dừng ở nơi chiếc xe biến mất, thật lâu sau không thu về.

Cậu nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, lời Kim Thái Hanh nói với cậu, Điền Chính Quốc không dám chắc tối nay mình còn ngủ nổi không.

Kim Thái Hanh lái xe về, vừa vào nhà thì nhận được điện thoại của Kim Thanh hỏi chuyện Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh ngồi ở sô pha, châm một điếu thuốc, nói qua về tình huống của Điền Chính Quốc với Kim Thanh.

\”Có việc. Chuyện dạy kèm tạm thời dừng lại.\”
\”Rốt cuộc là chuyện gì thế, mới dạy kèm được hai tuần. Nhưng cũng may hiệu quả từ hai buổi dạy kèm không tệ, điểm của Tề Dĩ Phạm tốt lên nhiều rồi. Cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ, tạm dừng thì tạm dừng vậy.\” Kim Thanh hơi than thở, than thở xong, cũng không nói thêm nữa. Xong chuyện của Tề Dĩ Phạm, Kim Thanh nhớ đến chuyện tối nay, nói.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.