Dịch: CP88
***
Kim Thái Hanh không cảm thấy bản thân là người thay thế.
Đúng là anh và người bạn tốt nghiệp cùng trường đại học với Điền Chính Quốc kia khá giống nhau, nhưng xét ở góc cạnh của Điền Chính Quốc mà nói, thời gian cậu biết anh so với người bạn kia còn sớm hơn. Nếu nói Điền Chính Quốc thích đàn ông, còn là thích kiểu như anh, thì tất nhiền cũng là thích anh, coi người bạn kia thành thế thân của anh.
Nhưng Điền Chính Quốc có thích anh không?
Kim Thái Hanh nhìn cánh tay của Điền Chính Quốc bị chiếc áo phông giam lại, nửa thân trên nhỏ gầy, màu da nhợt nhạt, anh không quá tán thành với kết luận của Trần Cảnh Vũ.
Từ khi anh và Điền Chính Quốc gặp lại, cậu chưa từng làm chuyện gì quá mức thân thiết hay khiến anh phải nghi ngờ, thậm chí vừa rồi ở dưới tầng, bởi vì chỉ có một chiếc ô, cậu thấy không tự nhiên, bèn dứt khoát đội mưa chạy về. Về đến nhà, cậu lại đứng ngay ban công, coi như bên cạnh không có người mà cởi áo, chẳng mảy may để ý đến sự tồn tại của anh.
Nếu cậu thật sự có thứ tình cảm này với anh, thì cậu không thể nào làm hết thảy những điều này một cách bình thường mà thuần thục như thế.
Sau khi anh hỏi ra câu đó, Điền Chính Quốc rõ ràng cũng ngây ngẩn cả người. Động tác cởi áo dừng lại, cậu đứng ở đó, cách một lớp kính mắt phủ sương mờ nhìn về phía anh. Cặp kính mờ kia khiến cậu nhìn càng ngốc nghếch và chậm chạp hơn, cậu nhìn anh, đáp một tiếng.
\”A?\”
Kim Thái Hanh khẽ mím môi.
Điền Chính Quốc vẫn đứng ngây tại chỗ, Kim Thái Hanh thu lại suy nghĩ, nhìn cơ thể nửa để trần của cậu, u ám trong mắt chuyển về sáng trong, thu lại ánh mắt, nói.
\”Thay quần áo trước đi đã.\”
Kim Thái Hanh nói xong, xoay người đi vào bếp nhà Điền Chính Quốc.
Phòng khách một lần nữa quay về trạng thái trống trải, cậu đứng ở ban công, không có động tác tiếp theo. Cánh tay bị chiếc áo quấn lấy, còn có ngón tay nắm trên đó mạnh mẽ siết chặt. Sau khi Kim Thái Hanh rời khỏi tầm mắt, những ngón tay siết chặt kia mới hơi thả lỏng, máu huyết bị tắc lại một lần nữa chạy về tim, nhịp tim trong một chớp mắt vừa ngừng lại của Điền Chính Quốc, sau khi máu huyết được lưu thông, một lần nữa nặng nề gõ lên lồng ngực cậu. Thậm chí tại một khắc đó, cơ thể của Điền Chính Quốc có một nháy mắt cứng đờ, run rẩy, cậu như đang đứng trên mặt băng mỏng, hốt hoảng chờ đợi mặt băng vỡ ra, sau đó, cậu sẽ cứ thế mà rơi vào khe nứt đó. Thế nào mà cuối cùng, nước trên mặt băng bị rút hết, cậu rơi vào một lòng sông khô cạn.
Xung quanh Điền Chính Quốc là lạnh lẽo khô ráo, cậu mờ mịt nhìn bốn phía, máu huyết lưu thông trong cơ thể khiến cơ thể cậu một lần nữa ấm lên, lúc này cậu mới như chầm chậm sống lại.
Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn giỏ quần áo bẩn, ánh mắt dừng trên chiếc áo khoác ướt sũng mình vừa ném vào, tiếng tim đập bên tai cứ như sắp chọc thủng màng nhĩ. Điền Chính Quốc nhớ lại câu hỏi vừa rồi của Kim Thái Hanh, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.
Cậu nghe thấy rất rõ ràng câu hỏi của Kim Thái Hanh, phản ứng đầu tiên khi đó là sững sờ. Mà phản ứng này vừa hay đã giải quyết nghi vấn của Kim Thái Hanh. Có thể anh cũng chỉ mới nảy sinh một xíu hoài nghi, thử hỏi cậu một câu. Hỏi xong rồi, nhìn thấy phản ứng của cậu, tự biết bản thân mình đã quá lời, thế là không đợi cậu trả lời đã kết thúc chủ đề này.
Điền Chính Quốc không biết vì sao Kim Thái Hanh lại có nghi ngờ đó. Từ khi hai người kết bạn, cậu tự cho là mình đã đủ cẩn thận, không hề để lộ bất cứ tình cảm gì với anh. Nhưng Kim Thái Hanh lại vẫn biết.


