[Taekook /Ver] Lạt Mềm – Chương 23 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 43 lượt xem
  • 7 tháng trước
// qc

[Taekook /Ver] Lạt Mềm - Chương 23

Dịch: CP88
***
Tạ Hân Khiết hoàn toàn không ngờ đến đáp án này.

Điền Chính Quốc không nói là trước mắt không định kết hôn, hay trước mắt chưa nghĩ đến chuyện hôn nhân, mà nói luôn là cậu không định sẽ kết hôn. Nói cách khác, cậu sẽ không kết hôn.

Thật ra chỉ cần là người làm việc trong ngành giáo dục, đa số đều sẽ tuần tự từng bước mà hoàn thành các giai đoạn trong cuộc sống, Tạ Hân Khiết không ngờ Điền Chính Quốc lại thuộc vào phạm vi \”Ly kinh bạn đạo(*)\”.
(*) đại loại là bỏ cái tục từ xưa, học hành – có công việc – kết hôn – sinh con bla bla, đi theo một hệ tư tưởng mới
\”Là vậy à.\”

Tạ Hân Khiết từ trong ngạc nhiên hồi thần, lại cười lên, nói: \”Vậy thì xem như tôi chưa từng nhắc đến chuyện này nhé.\”
Cậu khẽ gật đầu với cô ấy.

Hai người vốn đang nói chuyện thoải mái, bỗng vì chủ đề đó mà trở nên gượng gạo. Cũng may không lâu sau thì có học sinh lớp sáu gọi Tạ Hân Khiết. Tạ Hân Khiết chào Điền Chính Quốc rồi đi xử lý chuyện của học sinh.
Điền Chính Quốc thì tiếp tục quay về văn phòng.


Thời gian này Trần Cảnh Vũ sống không hề dễ dàng gì.

Bởi vì anh trai phải đi nước ngoài công tác, Trần Cảnh Vũ bị ba mẹ kéo đến công ty đi làm. Cả ngày họp, không họp thì xem văn kiện, nghe báo cáo, chờ xong việc, cả người đã mệt lử.

Cũng may ba mẹ anh ta cũng chỉ bắt anh ta huấn luyện một thời gian ngắn thôi, để người ta không thấy đứa lớn nhà bọn họ là thiên chi kiêu tử, đứa thứ hai lại là một kẻ bất tài vô tích sự.

Ban ngày phải làm việc mệt lử, thế là còn chưa đến năm giờ, Trần Cảnh Vũ đã hẹn đám anh em cùng đi ăn uống.

Bình thường Trần Cảnh Vũ luôn là tác phong công tử bột, lái xe cũng phải lựa loại nào có phong cách. Chờ hết giờ làm, anh ta vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe của tòa nhà, tìm được chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, vừa huýt sáo vừa mở khóa chuẩn bị ngồi vào xe.
Thời gian tan ca của anh ta đều rất tùy ý, giờ này bãi đỗ xe không có mấy người. Nhưng cách đó không xa, có mấy kỹ sư điện đang sửa lại mạch điện của bãi đỗ xe.

Công nhân mặc đồng phục, đang sửa lại mạch điện. Trong đó có một người cất dụng cụ vào xong, chợt quay đầu nhìn về phía này.
Động tác quay đầu của anh ta khá bắt mắt, Trần Cảnh Vũ bất giác cũng nhìn về phía đó. Ánh mắt của hai người cách một khoảng không xa tiếp xúc, cùng lúc, hai người đều hơi sửng sốt.

Hai giây sửng sốt qua đi, Trần Cảnh Vũ cố gắng nhớ lại khuôn mặt này. Còn chưa rà xong, đối phương đã cười lên tiếng.
\”Trần Cảnh Vũ.\”


Người kia tên là Đường Văn Danh, là bạn cấp ba với Trần Cảnh Vũ, nhưng cũng chỉ gặp vài lần ở đại hội thể dục thể thao của trường hoặc là mấy hoạt động khác, sau đó thì không có tiếp xúc cụ thể gì, cũng khó trách Trần Cảnh Vũ không nhận ra.

Nhưng tuy vậy thì Đường Văn Danh vẫn nhận ra Trần Cảnh Vũ. Khi đó đám người Trần Cảnh Vũ và Kim Thái Hanh quá mức nổi bật, gần như là cả trường đều biết đến họ. Trần Cảnh Vũ là vì giao thiệp rộng, mà Kim Thái Hanh, hầu hết mọi người biết đến anh là vì gia thế của anh. Ở trường gặp được, đều sẽ lén lút bàn luận với nhau \”thiếu gia nhà ai vậy\”.
Trần Cảnh Vũ được gọi thì hồi thần, bắt tay với Đường Văn Danh, nói: \”Không nhớ lắm.\”
\”Bình thường, chúng ta không học cùng lớp.\” Đường Văn Danh nói.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.