Dịch: CP88
***
Kim Thái Hanh đã đưa Điền Chính Quốc về mấy lần, nhưng mỗi lần đều chỉ dừng ngoài con hẻm, cậu thì tự mình về nhà. Đây vẫn là lần đầu tiên anh cùng Điền Chính Quốc về nhà cậu.
Khu nhà cũ kỹ giống như mọi khu nhà có tuổi đời khác trong các khu thành cổ. Vào hành lang là những bậc thang thấp tịt, lớp sơn của tay vịn ở cầu thang cũng đã bong tróc hết, một bên còn lại là đường đi xuống tầng hầm. Điền Chính Quốc đi đằng trước, cùng với tiếng bước chân của hai người đi lên, ánh đèn lờ mờ cảm ứng sáng lên, liên tiếp đến tận tầng ba. Lên đến tầng ba, cậu lấy chìa khóa, mở cửa nhà mình.
Cửa mở, Điền Chính Quốc đi vào, nói với Kim Thái Hanh một tiếng \”mời vào\”, rồi đưa tay với tới một bên vách tường, bật đèn phòng khách lên.
Ánh đèn trong chốc lát chiếu sáng cả căn phòng, phòng khách quạnh quẽ mà trống trải cứ thế hiện lên trước mắt Kim Thái Hanh.
Đây là một căn nhà kiểu cũ, diện tích không lớn. Sắc điệu tổng thể đều khá cổ xưa, nhưng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Phòng không lớn, nhưng vì trong phòng không bày biện gì cả khiến người ta cảm nhận được sự trống trải buồn tẻ.
Cả căn phòng khách chỉ đặt một cái tủ bát, một bộ sô pha, một cái bàn trà. Ngoài ra ban công ở bên cạnh cũng chẳng có gì trang trí, chỉ có một cái máy giặt tính là hiện đại.
Bên cạnh phòng khách là phòng ngủ và một căn phòng trống. Cửa phòng ngủ đóng, cửa phòng trống bên cạnh lại mở ra, bên trong hoàn toàn trống không. Thoạt nhìn, khiến người ta liên tưởng đến căn nhà này không có ai ở.
Hơi thở trống trải này trải dài từ phòng khách vào đến phòng bếp. Bởi vì thuốc bổ mẹ Kim mang chuẩn bị cho đều là đồ ăn, nên phải mang vào bếp để.
Điền Chính Quốc xách mấy túi đồ đi vào bếp, Kim Thái Hanh cũng theo sau tiến vào. Căn bếp chật hẹp bởi vì có thêm Kim Thái Hanh cao lớn mà càng trở nên chật chội.
\”Hơi chật.\” Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh, \”Cậu cứ đặt ngoài đó đi, tôi tự lấy là được.\”
Điền Chính Quốc đứng trước tủ lạnh, cửa tủ lạnh mở ra. Bên trong trống trơn chẳng có gì, xem ra bình thường cũng không mấy khi dùng đến. Không chỉ có thế, những nơi khác trong bếp giống như cũng chỉ để trưng cho có. Nói là bếp, nhưng còn thiếu thốn hơn cả ngoài phòng khách, không có bàn bếp để nấu nướng, chỉ có một cái lò vi sóng. Trên lò vi sóng đặt một cái nồi nhỏ, bên cạnh lò vi sóng thì xếp một đống đồ ăn nhanh.
Kim Thái Hanh nhìn lướt qua chỗ đồ ăn nhanh đóng gói đó, Điền Chính Quốc vẫn đang bỏ đồ vào tủ lạnh. Anh đứng một bên, chuyển đồ cho Điền Chính Quốc, cậu nhìn anh một cái, nhận lấy toàn bộ chỗ đồ anh đưa qua rồi bỏ vào tủ lạnh.
Ngăn tủ lạnh nhờ có chỗ thuốc bổ này mà trở thành không gian đầy ắp nhất trong nhà. Điền Chính Quốc bỏ phần thuốc bổ cuối cùng vào, nhìn ngăn tủ lạnh chất đầy, nhất thời không biết phải làm sao.
Cuối cùng, cậu đóng cửa lại trước, đi qua cầm ấm cắm nước. Đun xong, Điền Chính Quốc rót ra cốc nước rồi rời khỏi bếp. Kim Thái Hanh đưa đồ cho cậu xong thì rời khỏi căn bếp chật hẹp, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Sô pha nhà Điền Chính Quốc là loại sô pha bằng da kiểu cũ, không lớn, một mình Kim Thái Hanh ngồi lên đã hết chỗ luôn rồi.
Điền Chính Quốc cầm cốc nước đi ra, đưa cho Kim Thái Hanh.


