Jungkook bước vào thư phòng của Taehyung, tay bưng khay trà nhỏ, lòng bàn tay khẽ ẩm vì mồ hôi. Hương trà thoảng nhẹ trong không khí, nhưng nó chẳng thể xoa dịu cảm giác bất an đang lớn dần trong em.
Những nơi như thư phòng là chốn riêng tư của Taehyung, em chưa từng dám bước vào. Nhưng hôm nay, gã đột nhiên gọi người kêu em mang trà vào, nhất định phải là em, không được là ai khác.
Em đặt khay xuống bàn, định quay người rời đi thì ánh mắt vô tình chạm phải một vật lạ – một hộp thủy tinh nhỏ, trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn bàn. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc tinh xảo, và một mẩu giấy gấp gọn nằm cạnh.
Tò mò xen lẫn lo lắng, Jungkook không kìm được mà đưa tay chạm vào hộp. Đôi tay em run run mở nắp, mẩu giấy rơi ra, và dòng chữ hiện lên rõ ràng trước mắt.
\”Tặng em, bé yêu của tôi.\”
Tim em như ngừng đập…
Bé yêu của tôi?
Ai cơ chứ?
Không phải em!!!
Chắc chắn không phải em!!
Một cơn đau nhói xé qua lồng ngực, như thể ai đó vừa đâm một nhát dao lạnh buốt vào tim.
Taehyung…đã có người thương rồi sao?
Vậy em là gì?
Em thực sự chỉ là một kẻ làm ấm giường, một thứ để gã tiêu khiển khi buồn chán?
-\”Jungkookie…tôi muốn em sinh con cho tôi!\”
Phải rồi, đích thị là gã trêu đùa em rồi…
Ấy vậy mà len lỏi trong trái tim em lại có phần tin gã cơ đấy…
Từng suy nghĩ đen tối tràn ngập đầu óc Jungkook, kéo theo những ký ức mà em luôn tự lừa mình rằng chúng có ý nghĩa.
Những cái ôm, những lời thì thầm, những đêm dài bên nhau – tất cả hóa ra chỉ là ảo tưởng.
Đầu óc Jungkook quay cuồng, hơi thở dồn dập. Dù đã nhận định trước, nhưng em vẫn không thể chịu nổi ý nghĩ mình chỉ là kẻ làm ấm giường, một thứ vô giá trị trong khi trái tim Taehyung đã thuộc về ai khác.
Đôi tay em run rẩy dữ dội, đến mức chiếc hộp thủy tinh bị tuột khỏi tay, rơi xuống sàn với một tiếng \”choang\”sắc lạnh. Chiếc nhẫn đã lăn đi đâu đó, mất hút trong bóng tối dưới gầm bàn, còn những mảnh thủy tinh đã vỡ tan tành dưới chân em, lấp lánh như những mảnh vỡ của chính trái tim em lúc này.
Jeon Jungkook hoảng loạn. Tiếng vỡ vang lên như một hồi chuông cảnh tỉnh, kéo em khỏi cơn mơ đầy ngu ngốc.
Em đã làm gì vậy?
Em vừa phá hủy thứ quan trọng của Taehyung, thứ gã dành cho \”bé yêu\” thật sự của gã…
Đôi mắt em mờ đi vì nước mắt, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Em không dám nhìn xuống, dù cho cảm giác đau nhói từ lòng bàn chân truyền lên nhưng vẫn không khiến em nhận ra – em đã giẫm phải mảnh vỡ.
Máu rỉ ra, đỏ thẫm trên sàn gạch, nhưng em chẳng còn tâm trí để quan tâm. Đầu óc em chỉ có một ý nghĩ: Chạy trốn…Nếu không gã Kim sẽ bóp chết em mất…