Taekook| Đêm Đông(Hoàn) – Đừng bỏ ba mà – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 5 tháng trước

Taekook| Đêm Đông(Hoàn) - Đừng bỏ ba mà

Một buổi sớm ấm áp ngày nắng hạ, từng tia nắng xuyên qua ô cửa nhỏ, rọi lên gương mặt thanh thuần xinh đẹp đến động lòng người. Người nhỏ nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền hệt như một hoàng tử nhỏ đang chìm vào giấc ngủ ngàn thu, chờ bạch mã hoàng tử của mình đến đặt lên môi một nụ hôn ngọt ngào và đầy tâm tình. Khi ấy hoàng tử nhỏ được hóa giải lời nguyền đen tối của bà phù thủy độc ác, cậu sẽ đưa bàn tay nhỏ xinh đẹp của mình nắm lấy vị bạch mã hoàng tử ấy và cùng chàng sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.

Nhưng đó là trong câu chuyện cổ tích của đám trẻ thường được nghe mỗi tối trước khi ngủ, còn Jungkook… sẽ chẳng có một vị bạch mã hoàng tử nào đến cứu cậu khỏi phù thủy ác độc đâu. Vốn dĩ cậu chỉ là một người kém may mắn mà…

Nhưng khi cậu đang cần kề với cái chết, bỗng nhiên giành lại được sự sống trong tay thần chết. Đó có được gọi là may mắn không?
.
.
.
Vẫn một nhịp rồi lại một nhịp, máy đo điện tâm đồ đang nối liền với cơ thể Jungkook cứ tít tít liên hồi, lồng ngực phập phồng lên xuống đều đặn. Đột nhiên mi tâm trên mặt cậu khẽ lay động.

Người nhỏ từ trong cơn hôn mê sâu, từ từ mở đôi mắt xinh đẹp của mình, chậm rãi mà tiếp nhận thứ ánh sáng đã lâu mình chưa được cảm nhận. Mới đầu còn hơi chói mắt, cậu nhắm mắt rồi lại mở mắt mãi mười lăm phút sau mới quen dần. Gương mặt trắng bệch, đảo mắt nhìn tứ phía.

Cứ mỗi lần cậu rơi vào hôn mê, khi tỉnh lại đều là một khung cảnh xa lạ. Lần này vẫn thế, một căn phòng xa lạ, khung cảnh ở ngoài cửa sổ kia cũng xa lạ nốt. Cậu nhíu mày, nhìn mu bàn tay đang được cắm kim truyền nước khó chịu, nhức nhối, nó khiến Jungkook không hài lòng mà đưa tay còn lại định rút nó ra. Tiếng động ngoài cửa vang lên khiến động tác của cậu dừng lại một chút, nheo mắt nhìn về phía cửa.

Cạch một tiếng, Kim Do Yoon từ ngoài cửa bước vào, gương mặt đau lòng chợt bay đi mất thay vào đó là gương mặt mừng rỡ không thôi. Gã bước nhanh đến bên cậu, ngồi xuống cạnh Jungkook ân cần hỏi han:

\”Em tỉnh rồi sao? Trong người em cảm thấy thế nào? Khó chịu không? Anh gọi bác sĩ đến xem cho em nhé?\”

\”… A… tôi-tôi đang ở đâu vậy?\”

\”Anh đưa em đi nơi khác rồi! Còn con ả kia, anh cũng tiễn nó lên suối vàng rồi. Những người làm tổn hại đến em, anh sẽ không để yên đâu..\”

À phải rồi… Mình bị cô \’người yêu\’ bé bỏng của anh ta hại suýt chút nữa…

Nghĩ đến đây, cậu lại có cảm giác bất an quay sang hỏi gã:

\”Vậy… con tôi.? Con gái tôi đâu rồi?… Con bé có ổn không?\”

\”Con em… con bé… mất rồi…\”

\”…\”

Jungkook nghe xong câu này, liền đờ người ra… chẳng thể suy nghĩ thêm được gì nữa.

Mất rồi…

Mất?…

Con gái… cục cưng… thiên thần nhỏ… Mất rồi… Vậy mà mất rồi… Làm sao có thể như vậy được chứ… Con bé thậm chí vẫn chưa thấy được ánh mặt trời mà… Thiên thần nhỏ ông trời ban xuống cho mình mà… Jeon Jungkook… mày không giữ được con bé rồi sao?.. Mất rồi… mất hết rồi.. Mày chẳng còn gì nữa rồi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.