Mùa đông đến mang theo những kỉ niệm… đôi khi làm con người ta thấy sợ… nỗi sợ ăn sâu vào trong tâm trí… vây kín lấy con người… không thể nào thoát ra được!!! Một mùa đông lạnh lẽo…
Những ngày tháng chúng ta đã từng rất hạnh phúc…
Và đó cũng là sự khởi đầu của cái kết thúc… Thương đau… cái lạnh xuyên thấu con người. Ước ao có 1 ngọn lửa sưởi ấm… để có thể dũng cảm mà bước đi… mà tin tưởng vào 1 cái gì đó. Rồi sẽ tìm thấy thôi… thấy 1 tia nắng xuyên qua màn đêm.
Có lẽ \’tia nắng\’ đó sẽ chẳng bao giờ Jeon Jungkook có thể tìm thấy trong hôn nhân đầy đau thương của cậu.
Cậu trai với tương lai tươi sáng lại bị cái gọi là tình yêu vùi dập. Sống những ngày tháng đen tối trong chính ngôi nhà mà cậu ngày đêm mơ ước. Người mà cậu dành trọn trái tim cho lại chính là người gây ra những tổn thương cho cậu..
Chính là hắn, Kim Taehyung!
Nếu biết trước kết cục như vậy thì có lẽ cậu sẽ chẳng dại gì mà trao thứ tình cảm điên dại này cho hắn làm gì.
_________________
Đêm đến cơn mưa mùa đông bất chợt kéo, đến đem cái se lạnh len lỏi qua ô cửa nhỏ.
Cơ thể gầy gò, xanh xao gục trên bàn ăn. Trên bàn, những món ăn đẹp mắt, nằm ngay ngắn ở đó. Dù tất cả đã nguội lạnh… chờ hắn về ăn. Nhưng nếu hắn về thì đã sao? Hắn cũng chẳng bao giờ đụng đến nó cả…
0:00 PM
Tiếng xe quen thuộc vang lên. Thân ảnh nhỏ giật mình tỉnh giấc, vội chạy ra mở cửa cho hắn.
\”M-mừng anh về nhà…\”
Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng vang lên.
\”Anh ăn cơm nhé ? Em-…\”
\”Bớt làm chuyện dư thừa lại đi! Đem vứt hết đống rác rưởi đó đi, cậu đừng mong tôi sẽ đụng đến những thứ cậu nấu. Đồ phiền phức.\”
Tim cậu nghẹn lại một chút. Nhưng nhiêu đó đã là gì chứ… cậu quen cả rồi. Có lần nào về nhà mà hắn chịu ăn đồ cậu nấu đâu, ngày nào mấy món đó chả yên vị trong thùng rác. Vậy mà cậu ngày nào cũng nấu ăn chờ hắn về, rồi nhận lại một câu nói không chút thương tình nào từ hắn .
Tâm trạng cậu chua xót, ngậm ngùi không nói gì nữa. Giờ cậu có nói thêm cũng chỉ nhận lại sự ghét bỏ từ hắn thôi… Nhưng tại sao nước mắt lại rơi chứ? Chẳng phải đã quá quen rồi sao?…
Thấy cậu khóc, hắn chán ghét nhìn cậu rồi buông một câu:
\”Chỉ giỏi diễn trò để tôi thương hại! Đừng làm tôi thêm chán ghét cậu chứ!\”
Nói rồi hắn bỏ đi, để lại một mình cậu cô đơn bước từng bước vào bếp. Lặng lẽ ngồi xuống ăn những món mà cậu hì hục làm cả buổi chiều, mặc cho nó đã hoàn toàn nguội lạnh.
Cô đơn, lạnh lẽo khiến nước mắt cậu rơi nhiều hơn. Ăn được một chút lại thấy nó thật nhạt nhẽo nuốt chẳng trôi một miếng nào, đem tất cả đổ vào thùng rác. Đang dọn dẹp thì hắn bất ngờ quát lên:
\”JEON JUNGKOOK!! CẬU MANG NÓ ĐI ĐÂU RỒI!? CHẾT TIỆT! CẬU BƯỚC LÊN ĐÂY CHO TÔI, KHỐN KHIẾP!!!!\”
Giật mình, cậu chạy vội lên chỗ hắn. Vừa mở cửa bước vào thì nhận ngay cú tát trời giáng của hắn.