Mỗi buổi tối như thường lệ Kim Taehyung đều nấu bữa ăn tràn ngập dinh dưỡng và chứa đựng vô vàn tình yêu trong đó. Tiếng thái lát thịt, rau củ cứ thế vang lên cùng với đó là tiếng sôi ùng ục của nồi canh trên bếp tạo nên một khung cảnh hết sức bình dị. Đó cũng là lý do Kim Taehyung không thích ăn bên ngoài, còn gì tuyệt vời hơn khi chính tay mình nấu thức ăn cho người thương và được nhìn biểu cảm đáng yêu của người ấy khi cảm thấy nó ngon.
Trong bếp là thế, còn ngoài phòng khách Jungkook đang năm phè phỡn xem TV tay cầm bim bim ăn ngon lành môi cứ ăn một miếng chu ra một cái, chân đôi khi nhịp nhịp mấy cái đúng chất một bộ dạng bố đời, má thiên hạ. Nói chứ em cũng muốn phụ hắn lắm ngặt nỗi em là kẻ thù muôn đời của bếp núc, vô đó chỉ tổ phá hoại ngán tay ngán chân hắn thôi chứ làm được tích sự. Từ cái hồi em quên vặn bình ga làm nó xì ra ngoài mém tí nữa nổ banh nhà thì Kim Taehyung liền sợ xanh mặt rồi không cho em bước nửa ngón vào gian bếp. Hiuhiu người ta có cố ý đâu a, chỉ là quên thôi, quên thôi a.
Cơ mà em cũng khâm phục hắn thật đàn ông đàn ang gì mà nấu ăn ngon thế không biết, đã thế còn học làm bánh nữa, bánh hắn làm cứ phải gọi là đỉnh chóp đúng là con của trời có khác học gì cũng tài, còn em có ráng gồng cơ đít, thít cơ mông cũng chưa chắc bằng một cái móng của hắn. Chu choa xem ra em rước được của hời rồi, cùng là phận nam nhân với nhau cớ sao em thế này mà hắn lại thế kia, cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là đánh mung xinh đẹp của em. Còn em giỏi nhất là ăn ngủ, đấy đấy cuối cùng cũng lòi ra hứ em giỏi nhất rồi a.
Có lần hắn nói em không cần giỏi mấy thứ đó, chỉ cần yêu hắn thiệt nhiều bên hắn thật lâu là được. Những thứ đó mình hắn học được rồi, Jungkook em căn bản chỉ cần an phận ngồi hưởng thụ hạnh phúc hắn mang lại. Vả lại Kim Taehyung yêu em đâu phải vì những thứ đó, không đòi hỏi nhiều, yêu cầu em hãy cứ vô tư đáng yêu như thế, thế giới để hắn gánh hết, đố bố con thằng nào dám động.
Sau một lúc, bữa ăn cũng hoàn thành hắn đã dọn tất cả ra bàn bây giờ chỉ đợi người nào đó xuống nữa là có thể bắt đầu. Ngẫm nghĩ lại Kim Taehyung cứ như bảo mẫu Jungkook ấy, mà thôi kệ hắn tình nguyện, kiếp thê nô cư nhiên bám hắn tới hết đời này rồi.
-Jungkookie, mau xuống ăn này.
-…
-Jungkook à.
-…
-Hửm làm gì mà kêu quài không nghe, đang giở trò gì.
Nghĩ là làm hắn một mạch đi lên phòng khách xem em đầu dừa rốt cuộc đang giở trò gì. Bị một màn trước mắt làm cho bực mình.
-Tôi đã dặn thế nào, trước bữa ăn không được ăn quá nhiều đồ ăn vặt.
Jungkook ái ngại ngước mắt lên nhìn hắn, vậy là tiêu ời lỡ ăn hơn năm bịch rồi sao giờ. No mất tiêu sao ăn cơm đây, hắn đã cất công nấu cả buổi mà mình không ăn có kì lắm không, quá kì luôn ý chứ còn phải hỏi.
Đang đấu tranh tư tưởng tới phân đoạn quyết liệt nhất Kim Taehyung thản nhiên dọn mấy vỏ bánh trên bàn bỏ vào sọt rác. Quả nhiên là bị dỗi rồi.
Một bộ dạng lạnh lùng không quan tâm sự đời, ngay cả Jeon Jungkook. Đã vậy em quyết định hóa bạch tuộc bám chặt lấy hắn không rời một giây, năn nỉ tới khi nào hết giận thì thôi. Huhu mau nói chuyện với em đi, con tim em đang giãy chết nè hông nói là em chít lâm sàn cho chú coi.
 
							


 
											