Thời gian thi đấu sắp tới, các đại sư đều đã tới quốc gia này, tuy Điền Chính Quốc không tham gia nhưng vẫn theo chân bọn họ đi tới khách sạn bên hồ dưới chân núi tổ chức thi đấu, bởi vì trước khi bắt đầu thi đấu sẽ có một số bữa tiệc và phỏng vấn, Điền Chính Quốc cũng được mời.
Sau khi bữa tiệc sáng kết thúc, buổi tối cũng còn đủ loại tiệc chủ đề khác nhau, Celsi bao phòng tiệc đẹp nhất trong khách sạn bên hồ, mời người dưới 25 tuổi tham gia tiệc của cậu, chủ đề bữa tiệc trắng, toàn bộ người tới tiệc đều phải mặc áo trắng.
Điền Chính Quốc tắm rửa xong đi ra, tiện tay từ trong quần áo của Kim Thái Hanh, lấy ra một cái áo sơ mi trắng, mặc vào sau đó lại lấy quần jean xanh mặc vào. Bụng của cậu đã thành hình, toàn bộ lưng quần đều đã sửa, áo sơ mi của cậu thì vừa người, còn áo Kim Thái Hanh thì rộng thùng thình, dù nhét ở phía trước, cũng nhìn không ra bụng của cậu đã gồ lên.
Kim Thái Hanh đặt điện thoại xuống, ôm hông cậu nói: \”Không được uống rượu, phải về sớm.\”
\”Sao em có thể uống rượu.\” Điền Chính Quốc hôn lướt anh một cái: \”Yên tâm, em sẽ không ở quá lâu.\”
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc mặc áo sơ mi của anh, lộ ra xương quai xanh, không muốn cho cậu ra ngoài chút nào, cậu quá sạch sẽ và cũng quá hấp dẫn, giống như một đóa hoa hồng trắng tinh khiết nở phân nửa, khiến người vô thức chờ mong dáng vẻ khi cậu hoàn toàn nở rộ.
Điền Chính Quốc xắn tay áo tới khuỷu tay, hôn lên cằm Kim Thái Hanh một cái nói: \”Em đi đây.\”
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc rời đi, tuy sắp xếp người đi theo cậu nhưng anh vẫn không bình tĩnh và an tâm được, bởi vì anh biết, Điền Chính Quốc như vậy, chỉ cần vừa đi ra nhất định sẽ có người bị cậu hấp dẫn. Anh không ngăn cậu rời đi là vì anh nghĩ dù Điền Chính Quốc đã kết hôn với anh, đồng thời đã có con với anh, anh cũng không muốn bởi vì mình ích kỷ mà để Điền Chính Quốc bỏ lỡ những gì cậu nên trải nghiệm ở tuổi của mình, rất nhiều chuyện một khi qua đi tuổi đó mà đi làm thì cảm giác và ý nghĩa hoàn toàn khác.
\”Sư huynh.\” Điền Chính Quốc đi tới đám Ngô Phong đang chờ cậu.
\”Oa, em đây là mặc áo sơ mi của Kim đổng?\” Ngô Phong hỏi: \”Chú ấy cư nhiên để cho em cứ như vậy đi ra?\”
\”Áo sơ mi của em quá sát người, lại không còn những quần áo nào màu trắng khác nữa nên mặc của anh ấy, mặc như vậy rất thoải mái.\” Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn bản thân, nghi hoặc: \”Nhìn không đẹp sao?\”
\”… Không phải.\” Ngô Phong muốn nói tới thật sự không phải quần áo có vấn đề gì, mà là vấn đề ở chỗ cậu mặc như vậy quá mê hoặc.
Các thanh niên xinh đẹp mặc quần áo màu trắng đều đi tới phòng tiệc bên hồ, dần dần tụ tập lại cùng nhau, trên đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt.
Bọn Điền Chính Quốc tiến vào phòng tiệc, Celsi đang nói chuyện với bạn sau khi thấy Điền Chính Quốc lập tức đi tới chỗ cậu.
Điền Chính Quốc giới thiệu sư huynh của cậu cho Celsi, sau khi Celsi chào hỏi xong lại dẫn Điền Chính Quốc đi chào hỏi nhận thức bạn bè Celsi, sau đó dẫn Điền Chính Quốc tới quầy bar nhỏ mà chỉ có chủ nhân bữa tiệc mới có thể sử dụng.


