Sau lần bị Kim Thái Hanh im lặng cự tuyệt, mấy ngày kế tiếp, cảm xúc của Điền Chính Quốc luôn không tốt, ăn uống hay làm việc đều chung dáng vẻ chán chường, mệt mỏi.
Cha mẹ Điền sao có thể không nhận ra tâm trạng thất tình của con trai, liền chủ động giúp con trai xin nghỉ phép trước lịch nghỉ năm mới, để cậu ở nhà điều chỉnh tâm tình. An ủi nhiều hơn nữa cũng chỉ đổi lại tiếng thở dài.
Lúc nhận được cuộc gọi từ Kim Thái Hanh, cậu đang dùng cơm. Mẹ Điền khẽ gọi mấy lần cậu mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, lấy lại tinh thần.
“Dạ?”
Mẹ Điền chỉ chỉ phòng khách: “Hình như có người gọi điện cho con?”
Lúc này cậu mới nhận ra điện thoại của mình đổ chuông.
Mãi đến khi cầm điện thoại lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, sự hỗn độn trong đầu cậu mấy ngày nay mới dần tỉnh táo.
“Alo?” Điền Chính Quốc nhẹ giọng hỏi, vì quá căng thẳng nên đầu ngón tay siết chặt di động đến trắng bệch.
Giọng nói của Kim Thái Hanh vang lên từ đầu bên kia: “Ăn cơm chưa?”
Điền Chính Quốc không rõ hắn có ý gì, chần chừ đáp: “Ăn rồi”.
Thanh âm truyền tới có vẻ tiếc hận: “Haizzz~ tôi đang định mời cậu đi ăn, thôi vậy coi như……”
“Tôi vẫn chưa no”.
.
Hai phần thịt bò Kobe nướng sốt tiêu đen, hai phần súp nấm hương, một phần hàu nướng, một phần sushi cá nóc, một phần natto đậu nành lên men.
Tôn đại thiếu gia thoạt nhìn khá vui vẻ, cắt một miếng thịt bò nhỏ bỏ vào miệng, tỉ mỉ nhai. Hắn nhìn Điền Chính Quốc, phát hiện người đối diện nãy giờ ngay đến một miếng nhỏ vẫn chưa ăn, liền hỏi:
“Không phải cậu nói chưa no à? Sao không ăn?”
Cậu cúi đầu không dám nhìn Kim Thái Hanh, chậm rãi uống một ngụm canh.
Tiếu ý trên mặt đối phương khiến cậu bất giác nhận ra giọng nói vội vàng qua điện thoại của mình khi nãy rất có thể làm người nghe khó chịu.
“Tôi có chuyện quan trọng cần nói, cậu ăn đi, xong tôi sẽ nói cho cậu biết.” Kim Thái Hanh híp mắt cười nói.
Trong mắt Điền Chính Quốc ánh lên sự mờ mịt khó hiểu, cậu chợt nghĩ câu “Người thoạt nhìn đứng đắn chưa chắc đã nghiêm nghị” mà bạn cùng phòng địa học từng nói quả nhiên không sai.
Lời này được Kim Thái Hanh áp dụng cực kỳ nhuần nhuyễn.
Mấy ngày nay vốn cậu đang lâm vào trạng thái chán ăn, hơn nữa trước khi ra khỏi cửa đã dùng bữa tối nên hiện tại trước mặt bày một bàn thức ăn lớn, Điền Chính Quốc chỉ khẽ mím môi, từng miếng từng miếng nhỏ cố nuốt.
Mãi đến khi cậu thực sự ăn không nổi nữa mới ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, phát hiện hắn đã ăn xong từ bao giờ, đang tỏ vẻ cực thích thú ngắm cậu.
Điền Chính Quốc thoáng đỏ mặt, đặt nĩa xuống, không chắc chắn hỏi: “Ngài….. có chuyện gì?”
Kim Thái Hanh giả vờ suy nghĩ, chăm chú suy tư hồi lâu, rồi bất chợt trong mắt hiện lên ý cười gian xảo: “Không tính là đại sự gì, căn bản chỉ muốn cùng cậu ăn một bữa cơm thôi”.