Chuyện ngày hôm đó đã khiến cho nỗi căm ghét thừa tướng trong lòng vương gia tăng thêm gấp bội, nhưng thừa tướng lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn đối tốt với vương gia như cũ. Chỉ là y không xuất hiện trước mặt hắn thường xuyên, điều này phần nào làm vương gia thoải mái đôi chút.
Bây giờ Hoàng Nghiêm Quốc vô cùng chán ghét khuôn mặt đó, y tốt nhất lặn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Lại nói, không biết công tử của hắn thế nào rồi. Từ ngày đó đến giờ hắn bị cấm túc trong cái gian phòng ngột ngạt chết tiệt này, chẳng thể gặp được chàng ấy, buồn thương biết bao nhiêu mà kể.
Chắc công tử cũng đang nhớ hắn lắm đây!
\”Tên thừa tướng khốn kiếp chết tiệt, mau thả bổn vương gia ra! Đợi đó, sẽ có ngày ta trả lại cho ngươi gấp trăm gấp vạn lần cơn giận hôm nay của ta!\”
Thừa tướng đang ngồi đàm luận triều chính cùng bệ hạ thoáng rùng mình.
\”Thừa tướng có chuyện gì vậy?\” Bệ hạ vừa nâng chén trà vừa quan sát y, \”Dạo gần đây thân thể không được khỏe sao?\”
\”Tạ ơn bệ hạ quan tâm, sức khỏe vi thần vẫn ổn.\”
Hoàng đế thong thả đặt chén trà lên đĩa, mỗi một động tác tuy nhẹ nhàng nhưng đều toát lên khí chất của một đấng quân vương. Hắn suy nghĩ vài giây rồi hỏi: \”Thế là lo lắng chuyện của người ấy sao?\”
\”Đúng là không gì có thể giấu được đôi mắt tinh tường của người.\” Thừa tướng cúi đầu đáp khẽ, \”Dạo gần đây vương gia đang giận, thần không tiện gặp. Đã né tránh được nửa tuần trăng rồi.\”
\”Ha, đệ ấy đúng là vẫn khó chìu như vậy…\” Hoàng đế cảm thán một câu, hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đúng lúc ấy, có bẩm báo từ bên ngoài rằng tướng quân muốn cầu kiến cắt ngang cuộc hội thoại.
Hoàng đế dừng lại vài giây rồi bảo thừa tướng tạm lui, trước khi y rời đi còn căn dặn: \”Vương gia là hoàng đệ duy nhất của ta, ta không muốn đệ ấy chịu chút thương tổn nào. Chuyện chăm sóc đệ ấy, ta mong thừa tướng ái khanh sẽ tận lực giúp ta.\”
\”Xin bệ hạ yên tâm.\” Thừa tướng làm động tác chào cung kính, \”Đó cũng là trách nhiệm của thần.\”
Khi Trần Kiều Phi hồi phủ, người hầu bẩm báo rằng vương gia đã ngủ rồi.
Y đi thật khẽ vào phòng hắn, ngồi nhẹ lên giường quan sát dáng ngủ y như một chú mèo con của người thương. Vương gia khi ngủ say sẽ bất tri bất giác cuộn tròn người lại, từng nhịp thở đều đặn ấm áp. Nét mặt hắn nào còn vẻ hung hăng thường thấy mà vô cùng ôn hòa, thi thoảng còn cười lên rất đáng yêu.
Thừa tướng ngắm đến ngẩn ngơ, bàn tay không kìm được khẽ vuốt nhẹ lọn tóc đen nhánh buông xõa trên bờ vai gầy. Mùi hương thơm mát tỏa ra từ người hắn làm lòng y thoải mái.
Ngón tay thừa tướng dần dần dời lên má vương gia vuốt ve làn da mềm mịn, hình như động tác ôn nhu ấy khiến vương gia rất thích nên khẽ cọ cọ mặt mình vào tay y, chép miệng.
\”Cố… Cố Tinh… Ta thích chàng…\”
Vương gia nói mớ làm lòng thừa tướng khó chịu. Y không muốn nghe vương gia nhắc đến cái tên đó nên vô thức đưa ngón cái đến bên đôi môi đỏ mọng, hơi hơi ấn môi dưới hắn xuống, để vào trong.