Trò chơi vẫn còn tiếp tục.
Hai cô gái ngồi bên cạnh Đàm Tuyết Nguyệt đang nói chuyện, Kim Thiện Vũ nghe thấy một người trong đó nói: \”Phác Thành Huấn đi rồi hả?\”
Một cô khác nói: \”Cậu hỏi Phác Thành Huấn làm gì?\”
Cô gái kia nói: \”Idol của tớ, hỏi một chút cũng không được à?\”
Giọng của hai cô không nhỏ, người khác đều có thể nghe thấy.
Bỗng Lương Trinh Nguyên nói: \”Chưa đi, ở chỗ anh Luân, bọn họ quen biết nhau hơn mười năm rồi, tình cảm rất tốt.\”
Lúc này, một chàng trai trẻ nói với cô gái kia: \”Nghĩ về Phác Thành Huấn làm gì, cô có đẹp bằng một nửa Viên Thiển không?\”
Cô gái kia ấm ức: \”Viên Thiển có đến đâu, tôi nghĩ một chút cũng không được à, ít nhất thì tôi trẻ hơn Viên Thiển gần mười tuổi, không chừng Phác Thành Huấn cũng muốn thay đổi khẩu vị đó.\”
Cô vừa dứt lời, cô gái bên cạnh bèn luống cuống dùng khuỷu tay đụng cô, ra hiệu cho cô ngẩng đầu lên nhìn.
Kim Thiện Vũ cũng nhìn về căn phòng đó, cậu nhìn thấy ở trên tầng hai của căn biệt thự bên cạnh bể bơi, Phác Thành Huấn và Thẩm Tại Luân đang đứng bên ban công nhìn xuống, những lời bọn họ vừa nói chắc chắn Phác Thành Huấn có thể nghe thấy.
Bầu không khí có vẻ hơi lúng túng, để che giấu sự bối rối, Tây Thôn Lực vội vã bảo mọi người tiếp tục chơi game.
Kim Thiện Vũ không biết có phải do uống một ít nước lạnh hay không, mà không nhịn được cứ cúi đầu ho mãi.
Trò chơi vẫn tiếp tục, Kim Thiện Vũ và Đàm Tuyết Nguyệt cùng thua.
Lương Trinh Nguyên không muốn để bọn họ uống rượu, cứ nhất định muốn chơi trò khác coi như hình phạt.
Tây Thôn Lực nói: \”Hôn đại một cái đi.\” Nói xong câu đó, cậu ta giống như tranh công mà liếc nhìn Kim Thiện Vũ.
Kim Thiện Vũ lập tức cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, cậu vội vã nói: \”Tôi thì không sao, nhưng Tuyết Nguyệt là con gái, cô ấy nói không được là không được, thôi cứ để tôi xuống nước đi.\”
Đàm Tuyết Nguyệt cũng uống không ít rượu, cô giơ tay lên che miệng, lắc đầu nói: \”Tiểu Vũ là anh tôi, không được đâu.\”
Lương Trinh Nguyên nói: \”Thà thua cuộc ha.\” Nói xong cậu ấy nói với Đàm Tuyết Nguyệt: \”Lần này không thể chỉ xuống nước không thôi, phải bơi một vòng cả đi cả về, cô nỡ nhìn anh cô phải làm vậy ư?\”
Kim Thiện Vũ gỡ kính xuống, ném khăn tắm qua một bên, đứng dậy đi tới cạnh bể bơi.
Bên cạnh có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi cậu.
Kim Thiện Vũ nói với Lương Trinh Nguyên: \”Bơi mấy vòng cũng không thành vấn đề, tôn chỉ của tôi là không được để con gái khó xử.\”
Tây Thôn Lực và Lương Trinh Nguyên nghe thế, huýt sáo tán thưởng cậu.
Lúc này, từ ban công tầng hai của biệt thự vang lên giọng nói của Thẩm Tại Luân, anh nằm nhoài trên lan can của ban công, nói với phía dưới: \”Nguyên, giúp anh chăm sóc cho bọn trẻ, không được bắt nạt mấy đứa.\”


