Máy bay hạ cánh xuống thành phố D, tuần kế tiếp ngoài lịch hẹn với stylist, trong lịch trình của Phó Giản Dự còn một kế hoạch chụp hình.
Chu Phương bàn bạc với Hạ An, lịch chụp được xếp vào thứ bảy, tổ nhân viên công tác cùng ngồi trên xe đi đến địa điểm chụp hình. Đó là một khu phố cũ chuẩn bị phá dỡ di dời, lúc sáu bảy giờ sáng, khu vực quanh đây vô cùng vắng vẻ, rất tiện cho quá trình quay chụp.
Chủ đề ảnh chụp lần này là hoài cổ, những toà nhà nơi đây đều đã kinh qua biết bao độ mưa nắng xuân thu. Trước mặt họ là hai toà nhà, giữa chúng cách nhau một khoảng không gian chật hẹp, chừa lối đi qua cùng lúc cho tối đa hai người kề sát vai nhau.
Trang phục của Phó Giản Dự là chiếc áo len đan màu xám nhạt, kiểu dáng có phần cũ kỹ, phối với chiếc quần dài màu trắng gạo, giúp tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của hắn.
Hắn thong dong bước vào lối đi chật hẹp giữa hai toà nhà, dõi theo bóng dáng hắn, Hạ An thẫn thờ hồi lâu, mãi đến khi Phó Giản Dự quay đầu nhìn lại, cậu mới trở về từ trạng thái mê mang.
Trong nháy mắt, Hạ An đột nhiên có ảo giác, như thể người nọ bước vào khoảng không kia thì sẽ đi đến một chiều không gian khác.
Sau khi xác định vị trí đứng của Phó Giản Dự, Hạ An giơ tay ra dấu với hắn.
Sắp đặt xong máy ảnh, Hạ An chầm chập ổn định vị trí của mình, ngón tay cậu nhẹ nhàng điều chỉnh thông số, lựa chọn kết cấu và góc độ tối ưu.
Răng rắc, tiếmg màn trập nhấn xuống vang lên.
Sau khi chụp mấy bức ảnh với các tư thế khác nhau, Hạ An thở phào một hơi nhẹ nhõm, hướng Phó Giản Dự vẫy tay: \”Anh Phó, chụp xong rồi!\”
Phó Giản Dự nghe thấy thế thì bước về phía cậu, nhân viên công tác gần đấy nhanh nhẹn giúp Hạ An thu dọn dụng cụ. Khi Phó Giản Dự đã bước đến bên cạnh, Hạ An nói với hắn: \”Ảnh chụp em sẽ nhanh chóng chỉnh sửa, đến trưa là anh và chị Phương có thể xem rồi.\”
Phó Giản Dự ừ một tiếng, vỗ nhẹ vào vai cậu: \”Được rồi, kết thúc công việc thôi.\”
Đang lúc đoàn người lục tục lên xe, đằng xa một chiếc xe màu đen chầm chậm chạy đến rồi đỗ lại trước mặt họ. Giây lát sau, Tô Ngải và người đại diện của cô, Lý Nam từ trên xe bước xuống.
Trông thấy Tô Ngải với gương mặt trang điểm tinh xảo, mặc trên người chiếc váy liền thân màu trắng thướt tha vẫy tay với mình, Hạ An theo bản năng quay đầu nhìn sang Phó Giản Dự. Sắc mặt hắn vẫn bình thản, không để lộ chút vẻ gì ngoài ý muốn hay cảm xúc đặc biệt nào.
Tô Ngải bước lại gần, nở nụ cười tươi tắn, Lý Nam cũng nhanh chóng theo sau, cười hỏi: \”Trùng hợp quá, xem ra hôm nay mọi người cũng có buổi chụp hình ở đây?\”
Phó Giản Dự hơi mỉm cười: \”Ừm, chúng tôi vừa chụp xong, đang chuẩn bị đi về.\”
Tô Ngải nghe vậy thì hé miệng định nói điều gì đó, nhưng Phó Giản Dự đã nâng cánh tay vòng qua cổ Hạ An, ôm lấy bả vai kéo cậu về phía trước, tay còn lại ra dấu chào hai người họ: \”Hôm nay còn vướng chút việc công ty, lần sau gặp mặt lại nói chuyện, hẹn gặp lại.\”