Su Phu Thich Bi Du [Song Tính, Thô Tục] – Chương 6: Tạm biệt nhé – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 241 lượt xem
  • 7 tháng trước
// qc

Su Phu Thich Bi Du [Song Tính, Thô Tục] - Chương 6: Tạm biệt nhé

BẠN ĐANG ĐỌC

Khi nghe tin sư phụ mình sắp thành thân, đồ đệ mà y yêu thích nhất không chút do dự đè y ra đụ.
Lưu ý: Thụ là song tính, ngôn ngữ thô tục, 1×1
Mọi chi tiết trong truyện đều là tưởng tượng, vui lòng không bắt chước làm theo :3333​

#matôn
#songtính
#thanton
#thôtục
#tutien

\”Bẩm ma tôn, người… người tên Lưu Kỳ Linh đó lại… lại đến xin diện kiến ngài ạ…!\”

Rầm!

Lục Khắc Vũ tức giận tung một chưởng thật mạnh vào tảng đá lớn khiến nó nổ tung, hắn quắc mắt với tên thuộc hạ vừa chạy vào bẩm báo.

\”Chẳng phải ta đã nói cứ mặc kệ hắn sao!? Ngươi rốt cuộc là thuộc hạ của ta hay là của hắn!?\”

\”Xin… xin ma tôn tha tội! Thuộc hạ… thuộc hạ…\”

\”Cút ra ngoài cho ta!\”

Tên thuộc hạ khóc đổ máu trong lòng, một bên là ma vương sát khí đằng đằng một bên là tiên nhân miệng cười ôn hòa nhã nhặn nhưng linh lực tỏa ra bốn phương, nó cảm thấy dù nó chọn bên nào cũng đều nhất định sẽ chết rất thảm!

Chỉ cần nghe đến tên y cũng đủ làm lửa giận trong Lục Khắc Vũ bùng lên. Mười ngày rồi, mỗi ngày y đều đến tìm hắn, nhưng hắn không biết giữa họ còn chuyện gì để nói với nhau.

Vết thương y tặng cho hắn một tháng trước vẫn còn chưa lành hẳn.

Trái tim hắn cũng bị y nhẫn tâm rạch một đường thật sâu.

Bây giờ Lưu Kỳ Linh còn muốn làm gì? Lẽ nào y quyết tâm phải bắt hắn bằng được để giao nộp cho lũ người điên loạn kia sao!?

\”Chết tiệt!\”

\”Ma tôn, thứ cho thuộc hạ nhiều lời…\” Thuộc hạ thân tín cạnh hắn cúi đầu nói, \”Bên ngoài ma động hôm nay tuyết rơi dày đặc, khắp nơi phủ đầy rét lạnh. Cứ để cho người đó đứng mãi như vậy e là…\”

\”Câm miệng! Hắn như thế nào cũng không liên quan đến ta!\”

Ma tôn gầm lên rồi đứng phắt dậy bỏ vào phòng. Hắn nằm trên giường, cố dặn lòng không được nghĩ đến y, nhưng tâm trí cứ không ngừng được mà phát đi phát lại hình ảnh gương mặt thanh lãnh ấy.

Ngày hôm nay rất lạnh, đến cả người tu tiên cũng khó mà chịu đựng nổi. Tuy Lưu Kỳ Linh là kỳ tài trời sinh, nhưng hẳn y ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng. Lục Khắc Vũ cứ nghĩ rồi lại nghĩ, và trong một khoảnh khắc, hắn đã phất ra một đốm sáng nhỏ lúc nào chẳng hay.

Đốm sáng ấy bay theo suy nghĩ của chủ nhân ra khỏi ma động, lập tức thu được hình ảnh bên ngoài về trong mắt hắn.

Một người vận y phục trắng toát đứng trong gió lạnh, tuyết rơi phủ vai, phủ lên mái tóc đen mượt. Lưu Kỳ Linh dùng linh lực sưởi ấm cho bản thân, nhưng môi y đã hơi tái đi vì giá rét, chứng tỏ rằng linh lực ấy không đủ để chống chọi lại cái lạnh lẽo này.

Lục Khắc Vũ suýt nữa đã không kìm nén được xung động mà lao ra.

Ánh mắt Lưu Kỳ Linh càng ngày càng mờ đi, dáng đứng của y hơi lảo đảo nhưng vẫn cố chấp đợi chờ bóng hình quen thuộc. Cái lạnh thấu tim gan thấm sâu vào tận xương tủy, hơi thở y yếu dần, đến khi xung quanh bỗng lóe lên luồng sáng ấm áp bao phủ lấy y hệt như vòng tay của người ấy, y mới mỉm cười yếu ớt rồi ngất lịm đi.

Đến khi tỉnh lại, Lưu Kỳ Linh đã thấy mình đang ngâm trong nước hồ lạnh buốt.

Y theo bản năng quờ quạng đứng lên, vừa mới nhổm người dậy thì hai vai đã bị đè trở ngược về. Lưu Kỳ Linh run người nghe sau lưng truyền đến giọng nói băng lãnh: \”Ở yên đó.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.