Tôi không biết bản thân đã yêu em từ bao giờ.
Tôi cũng không biết tôi yêu em vì điều gì.
Tôi chỉ biết tôi yêu em.
Đâu đó vào những năm tháng tôi và em xa nhau. Tôi nghĩ về những chuỗi ngày sắp tới, ngày mà khi tôi trở về có lẽ hai ta sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân không trọn vẹn này. Tôi trả lại em cuộc sống tự do yên bình vốn có.
Dù ta không ở bên, nhưng tự do của em vẫn bị trói buộc bởi tờ giấy đăng ký kết hôn.
Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ ly hôn nếu em là người yêu cầu dừng lại.
Nhưng tôi thật sự không hiểu tại sao khi tận tai nghe em luôn miệng nói với tôi hai chữ ly hôn, lòng tôi lại hụt hẫng khó tả.
Vì lợi ích của gia đình tôi mà em phải chịu cảnh kết hôn với người em không yêu.
Có lẽ vì thế nên dù trước đó tôi nghĩ rằng bản thân tôi không yêu em nhưng vẫn phải đối xử với em thật tốt. Tôi phải có trách nhiệm vun vén và giữ lửa cho gia đình nhỏ này.
Tôi hỏi em rằng khi đó em có ghét tôi nhiều không?
Em bảo rằng em buồn.
Một chữ buồn của em dù sau này tôi có đổi trả bằng trăm ngàn niềm vui tôi vẫn cảm thấy không đủ.
Nhưng em lại không ghét tôi, em buồn vì em kết hôn với người em không yêu, không thương. Buồn vì hạnh phúc của bản thân lại không phải do em quyết định.
…
Tôi luôn thích ở sau dõi theo em, ngay từ những năm cấp ba.
Trên con đường mòn quen thuộc, em đi trước tôi theo sau, ánh chiều tà phảng phất rọi xuống.
Sau này em hỏi tôi tại sao khi tan học ra về lúc nào tôi cũng đi sau em vậy.
Tôi đáp: \”Nhà anh và nhà em cùng một hướng.”
Tôi không chắc liệu đó có phải câu trả lời chính xác nhất không… Tôi nghĩ là không.
Vì mỗi khi bước sau em, tôi chỉ đăm đăm vào bóng dáng em phía trước. Mỗi ngày đều nhìn thấy, từ năm em chỉ là một cậu nhóc năm nhất đến khi tôi đã vào năm cuối của trung học.
Tôi quen với việc có hình bóng em đi trước. Mỗi lúc ra về, nếu tôi ra sớm hơn một chút đều nán lại đợi em. Hay mỗi lúc em có cuộc vui chơi cùng bạn bè chẳng thể về cùng, tôi lại thấy con đường hằng ngày bỗng cô đơn làm sao.
Tôi cũng không hiểu tại sao trong hai năm đó lại chưa một lần nào ngỏ lời bắt chuyện với em. Dù hai ta gặp nhau rất thường xuyên.
…
Trước khi về lại Thái một ngày, mẹ hỏi tôi rằng tôi đã thích ai chưa. Mẹ bảo bốn năm ở đây ít nhất cũng động lòng với ai đó chứ nhỉ.
Tôi lúc đó còn bật cười vì câu hỏi của mẹ, chẳng hiểu tại sao mẹ lại hỏi tôi như vậy.
-Con có gia đình rồi mẹ.
Mẹ hơi cau mày nhìn tôi.
-Con thích em sao?
Tôi khựng lại một chặp, rồi lại hơi nhoẻn môi cười trả lời mẹ.