Sau kỳ phát tình, Yeonjun dần lấy lại phong thái thường ngày. Mái tóc được vuốt gọn gàng, bộ vest cứng nhắc ngày xưa đã được thay thế bằng trang phục lịch sự nhưng thoải mái hơn, che đi phần bụng đang nhô lên rõ rệt. Trong công ty, chỉ có thư ký Kim biết chuyện anh mang thai, may mắn thay, cô ấy kín tiếng, nên mọi chuyện vẫn được giữ kín.
Lúc này, Yeonjun đang ngồi trên xe, để Soobin giúp mình cài dây an toàn.
\”Em này, nếu vẫn còn mệt thì gọi anh nhé.\” Soobin nhẹ giọng dặn dò.
Yeonjun liếc hắn, hừ nhẹ: \”Sao cứ hay lo vậy? Tưởng tôi là em bé chắc.\”
Soobin cười khẽ, nhìn anh đầy yêu chiều: \”Em không phải là em bé, em là em yêu của anh.\”
Im ngay!\” Yeonjun lườm hắn, có chút thẹn quá hóa giận, \”Nếu muốn biết lúc nào tôi mệt không ấy, anh đến công ty tôi mà theo dõi đi.\”
Soobin thoáng suy nghĩ, rồi gật đầu tỉnh bơ:
\”Cũng được. Anh lên văn phòng em nhé?\”
Yeonjun giật mình, nhíu mày đánh giá sự liều lĩnh của Soobin: \”Anh bị điên à? Sao cái gì anh cũng dám làm thế?\”
Không hẳn là dám đâu.\” Soobin nghiêng đầu, khóe môi cong lên đầy cưng chiều, \”Nhưng mà em yêu cầu thì anh làm tất.\”
Yeonjun bĩu môi, hừ nhẹ: \”Thế để tôi tự nuôi bé con nhé?\”
Vừa lái xe, Soobin vừa lắc đầu nguầy nguậy: \”Không được. Chuyện này là không được đâu nhé.\”
\”Aizzz, vậy mà kêu dám làm mọi thứ tôi yêu cầu.\”
\”Nhưng chuyện này thì không được, anh không đồng ý đâu đấy. Mình em chăm bé con vất vả lắm.\” Soobin cằn nhằn.
Yeonjun lườm hắn một cái, rõ ràng đã biết trước phản ứng này nhưng vẫn cố tình trêu chọc. Dù miệng thì cằn nhằn, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác lạ lẫm—một sự ấm áp khó gọi tên.
Trước khi xuống xe, Soobin tiếp tục dặn dò: \”Thế em nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Mấy viên thuốc bổ anh có để sẵn rồi, có ghi chú hết đấy. Đừng có mà quên.\”
Yeonjun lườm hắn: \”Biết rồi mà.\”
Soobin đương nhiên vẫn không an tâm, hắn biết rõ Yeonjun có tính lơ là, nhất là chuyện liên quan đến sức khỏe. Dặn bằng lời chưa đủ, tới giờ uống thuốc, hắn lại nhắn tin:
\”Em uống thuốc chưa đấy?\”
Khoảng hai phút sau, tin nhắn phản hồi:
\”Rồi. Anh làm như tôi hay quên lắm hả?\”
Soobin cong môi cười, nhắn tiếp:
\”Hay anh nhắn em mới uống?\”
Yeonjun đọc tin nhắn, ánh mắt hơi dao động. Hắn theo dõi anh hay sao mà đoán đúng thế chứ? Ban nãy đúng là anh quên mất thật…
Nhưng vẫn trả lời mạnh bạo:
\”Không phải, uống trước đó rồi.\”
Soobin không vạch trần, chỉ nhắn lại:
\”Ngoan lắm, em ăn thêm viên kẹo anh để ngăn bên cạnh cho bớt đắng nhé.\”
Yeonjun nhíu mày, mở ngăn bên cạnh, quả nhiên thấy một viên kẹo chocomint mà anh thích. Nhìn viên kẹo nhỏ trong lòng bàn tay, khóe môi anh vô thức cong lên. Một cảm giác ngọt ngào lan tỏa, không phải từ viên kẹo, mà là từ tin nhắn kia.


