Soobin khẽ mở cửa phòng, định bụng sẽ gọi Yeonjun dậy ăn cháo rồi uống thuốc. Nhưng vừa bước vào, hắn khựng lại—
Giường trống không.
Soobin nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng quét quanh phòng.
\”Em ơi?\” Hắn khẽ gọi.
Không có tiếng trả lời.
Hắn bước vào trong, rồi đột nhiên phát hiện một góc chăn phồng lên bất thường ngay tấm nệm dưới đất.
Hắn tiến lại gần, cúi xuống nhìn—
Yeonjun cuộn tròn trong chăn bông của hắn, chỉ lộ ra một phần khuôn mặt nhỏ nhắn. Mái tóc mềm rũ xuống, che đi nửa trán, hàng mi dài khẽ rung nhẹ theo từng nhịp thở. Đôi môi hơi hé mở, lồng ngực phập phồng đều đặn.
Soobin ngẩn người.
Hắn chưa từng thấy Yeonjun trong bộ dạng này. Bình thường, anh sắc bén, tự tin và luôn mang chút kiêu ngạo. Nhưng giờ đây, anh chỉ là một người bệnh nhỏ bé, cuộn tròn trong chăn của hắn như một con mèo con đang tìm hơi ấm.
Khung cảnh này đáng yêu đến mức khiến Soobin ngứa tay.
Hắn nhanh chóng rút điện thoại ra, nhấn chụp liên tục. Góc chính diện, góc nghiêng, cận cảnh hàng mi, zoom vào chiếc mũi nhỏ, rồi đôi môi hồng mềm mại… Càng chụp, hắn càng không dừng lại được.
Click… Click…
Nhưng đúng lúc đó, hắn vô tình đạp trúng chiếc dép đi trong phòng.
Bịch!
Soobin mất thăng bằng, lảo đảo ngã xuống nền đất.
Tiếng động làm Yeonjun khẽ cựa mình, đôi mi khẽ động đậy rồi chầm chậm mở ra.
Ánh mắt đỏ ửng vì sốt, vẫn còn đọng hơi nước, mơ màng nhìn về phía Soobin.
Khoảnh khắc đó, tim Soobin như lỡ mất một nhịp.
Trời ạ… Trong giây phút này, hắn cảm thấy mình thật sự quá may mắn.
Yeonjun nhíu mày, giọng khàn khàn vì sốt:
\”Anh… làm gì thế?\”
Soobin giật mình, nhanh chóng giấu điện thoại ra sau lưng, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự bối rối.
\”Không có gì. Em dậy đúng lúc lắm, ăn cháo rồi uống thuốc đi.\”
Yeonjun vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, mơ màng chống tay ngồi dậy. Nhưng ngay khi vừa nhấc người, anh lập tức nhăn mặt—
Cả người mềm nhũn, đầu óc quay cuồng. Soobin nhanh chóng cúi người, một tay ôm lấy vai anh, tay còn lại đưa lên trán kiểm tra nhiệt độ.


