[Song Tính/Thô Tục] Phải Lòng Đối Thủ – 2 – Cuộc sống hài hòa ở trần gian (cốt truyện) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Song Tính/Thô Tục] Phải Lòng Đối Thủ - 2 - Cuộc sống hài hòa ở trần gian (cốt truyện)

Khê Minh nhìn khu rừng vô bờ mênh mông, thở dài lần thứ 21.

Thần Dương đã hôn mê dựa vào một gốc cây đại thụ, có lẽ là lúc hạ phàm va chạm quá mạnh làm hắn trọng thương, Khê Minh không thể không mang theo gánh nặng này mà tìm đường trong rừng.

Tiên lực ở trần gian quả thật bị áp chế rất nhiều, ngay cả phi hành cũng cực kỳ gian nan, vì để bảo vệ chính mình, Khê Minh chỉ có thể tận lực giữ lại tiên lực để phòng ngừa chuyện bất trắc. Rốt cuộc còn mang theo một người bị thương, nhưng như thế thì không có cách nào nhanh chóng rời đi được, ai kêu y đã không thể bay mà còn mù đường…. Ai….

Lần thở dài thứ 22.

\”Ai ~\”

Sắc trời đã tối, xem ra hôm nay không thể thoát khỏi đây được, nhìn Thần Dương vẫn còn hôn mê, y lẩm bẩm: \”Tiên hữu à tiên hữu, ngươi ngàn vạn lần đừng hôn mê quá lâu, nếu không đến ta cũng không còn sức cõng ngươi, tự ngươi cố gắng xem nào…\”

Trước giờ nghe nói vị đại đệ tử của điện Thanh Nhai này quen thói ở sạch, tính tình lại lãnh đạm, nếu biết là mình lôi y trên mặt đất, tỉnh lại không chừng còn trực tiếp quyết đấu một sống một chết với mình.

Cái mệnh này của y sao lại khổ như vậy chứ, lão đại làm người ta không bớt lo thì thôi đi, cẩn thận nhiều năm như vậy, không ngờ chỉ một lút sơ ý đã bị hất bay xuống trần gian, nếu là đặt trong tiểu thuyết, y chính là một tư liệu sống tuyệt hảo.

Nhưng mà sao lại có thêm một tên nữa thế này, chẳng lẽ mình là vai phụ?

Không thể không thừa nhận, Thần Dương càng giống nhân vật chính đầu đội trời, chân đạp đất hơn, mặt mày anh tuấn, thân hình cao lớn, nhưng mà tính cách có hơi lạnh nhạt, mấy lần gặp mặt hắn đều tỏ vẻ lạnh lùng, đại để cũng có thể là vì hai điện bất hòa.

Sờ sờ mặt mình, lại nhìn nhìn Thần Dương, y không khỏi hâm mộ thở dài.

Gương mặt của mình không có chút nam tính nào, khó trách các sư muội ở Thanh Tin điện ngoài miệng không nói, nhưng mỗi lần thấy Thần Dương đều kích động đến đỏ cả mặt, khụ khụ…. có cả vài sư đệ nữa.

Ban đêm trong rừng không tính là yên tĩnh, có rất nhiều động vật kiếm ăn buổi tối, vì an toàn, y không thể cách Thần Dương quá xa, thủ vệ bên cạnh cả đêm.

Nhưng mà, y chưa từng thấy Thần Dương mở mắt được một lúc lâu, vừa nhìn thấy thân ảnh cùng với nghe được lời y nói là lại nặng nề nhắm mắt lại.

Hôm sau, y cõng Thần Dương hôn mê tiếp tục tìm đường, cũng may tuy rằng y mù đường, nhưng vận khí cũng không tệ lắm, đến giữa trưa đã tìm được một thôn xóm nhỏ dưới chân núi.

Trong thôn tổng cộng có bảy tám chục người, nhà nào cũng là thợ săn, lấy nghề đi săn kiếm cơm. Thấy y tới, đầu tiên là kinh ngạc một lúc, sau đó cực kỳ vui vẻ mang y về thôn.

Một phụ nhân chừng 50 tuổi nhiệt tình dẫn y đến một căn nhà gỗ không lớn: \”Tiểu lang quân ngươi đừng ghét bỏ ha, căn nhà này lúc trước là của lão Lý Đầu, nhưng mấy hôm trước lão đi rồi, nên căn nhà này không có ai xử lý, bám chút bụi thôi, có điều hai huynh đệ các ngươi dọn dẹp một chút là có thể ở, lão Lý Đầu lúc còn sống trọng thể diện lắm, trong phòng trừ bỏ có chút bụi ra cũng không có thứ gì kỳ lạ đâu, yên tâm ở đi!\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.