BẠN ĐANG ĐỌC
Tác giả: Michelle Choi
Tên truyện: Bán vợ
Nhân vật chính: Vũ Ngọc Dương, Phạm Hoàng Dạ.
Phạm Hoàng Dạ lấy chồng được ba năm, ở nhà chồng sống không bằng chết. Mỗi ngày đều hầu hạ bố mẹ chồng, rồi hầu hạ thằng chồng gia trưởng, nghiện ngập, cờ bạc gá…
Chương này chịch nhau nhẹ nhàng tình cảm.
=======================================
Dạo này cuộc sống của Hoàng Dạ ảm đạm hẳn, chắc tại vì anh chết tâm rồi. Anh cứ đau đáu mãi cái ngày gọi Ngọc Dương làm chồng lúc bị gã địt cho không khép được mồm vào. Nghĩ chết thì không ai trả nợ cho chồng mà sống thì thôi thà chết cho nó lẹ.
Bởi vậy, Dạ giấu mình trong nỗi buồn suốt bao nhiêu ngày tháng nay, người vừa có chút thịt đã lại khô quắt vào như bộ da bọc xương.
Kể ra dạo này Ngọc Dương cũng lạ, gã đàn ông dạo này kiếm được vài cái hợp đồng ngon nghẻ, cộng với việc dạo này con nợ trả tiền ngoan răm rắp nên gã dư dả hẳn. Vậy mà đàn em lại thấy gã lạ lắm, bộ dáng như người trên mây, đã vậy còn mơ mơ màng màng như thằng nghiện. Biết rõ là tính khí tên này không dễ nói ra, nên thôi cứ để gã không bình thường một tí, dù sao thằng cha này chả có ngày nào là ngày bình thường.
Chị gái của Dương, Vũ Ngọc Linh Phương nhân ngày đi công tác về ghé qua thăm em trai, vừa vào đến cửa đã thấy bộ mặt đờ đẫn cầm đũa của Dương, chị đã ngứa mắt.
\”Vũ Ngọc Linh Dương!!!\”
\”Ủa? Chị? Sao chị về lúc nào? Mà em đã bảo đừng gọi em bằng cái tên đó mà?\”
Linh Phương nhắm mắt làm ngơ, chị ngồi đối diện Ngọc Dương, ngáp ngáp vài cái rồi thản nhiên.
\”Mày biết yêu rồi?\”
\”Chị nói cái đéo gì thế?\”
*Bốp*
\”Ăn nói với tao cho cẩn thận vào\”
Ngọc Dương nhỡ mồm chửi bậy liền bị chị gái cầm túi phang thẳng vào đầu. Nói gì thì nói gã vẫn sợ chị gái một phép, chị nói gì không dám cãi (bởi vì toàn nói đúng), nên lúc nghe chị nói vậy cũng chỉ chửi theo phản xạ chứ chột dạ luôn.
Yêu à? Gã mà cũng biết yêu à?
Kể từ ngày Hoàng Dạ gọi gã là chồng, gã vui như mở cờ trong bụng. Mặc dù ép anh làm thế nhưng Ngọc Dương chẳng thấy có chút tội lỗi nào, ngược lại còn hoàn toàn hưởng thụ. Suốt những ngày sau đó trong đầu gã toàn hình ảnh của Hoàng Dạ, dù không về lại phòng khách sạn của anh ở thêm ngày nào. Gã nhớ những lúc nhìn anh khóc lóc van xin, lúc anh ngồi ăn đến phồng cả má, lúc anh tủi thân giận dỗi nhưng không dám tỏ thái độ vì sợ bị đánh. Nói thật, anh ngoan chết mẹ, ngoan mà gã thấy ấm cả lòng, rung rinh hết cả tim. Đôi khi lơ mơ để hồn trên mây, gã lại tưởng tượng ra cảnh Dạ thực sự là vợ gã, ngoan ơi là ngoan nấu cơm chờ gã về, gọi gã một tiếng \”chồng yêu\” rồi cả hai cùng ăn cơm tối, sinh hoạt chung, làm chuyện vợ chồng. Bây giờ thay vì suy nghĩ bằng đầu dưới, Ngọc Dương lại đăm chiêu nghĩ ngợi bằng đầu trên. Tâm hồn treo ngược cành cây dọa sợ người khác, hóa ra là bị con đĩ tình yêu vẫy gọi.
Ngọc Dương lớ ngớ nhớ lại thì không những chột dạ mà còn hoang mang. Chả nhẽ gã lại yêu thật, đã vậy còn yêu vợ người ta, yêu con nợ của mình. Chết thật, gã đéo muốn làm tiểu tam, gã đéo muốn làm con giáp thứ mười ba, nhưng con tim gã đập thình thịch như đang nói với gã rằng \”con tìm đúng người rồi, đá đít thằng chồng ẻm sang một bên rồi hốt người về thôi con\”