Chương 3: Để đối thủ xoa vú, mặc trang phục nửa kín nửa hở đưa đồ ăn
Ngày hôm sau, Bùi Thư vừa tỉnh giấc đã ngóng trông Hứa Tự trở về. Giờ lên triều quá sớm, đối với cậu ấm nhỏ được nuông chiều từ bé mà nói thì cậu dậy hổng nổi.
Tối qua tức điên lên được khiến Bùi Thư nhất thời nghẹn họng, mãi đến khi về phòng cậu mới sực nhớ ra, tối qua hình như Hứa Tự còn chưa dùng bữa, vậy thì lấy đâu ra cái lý do \”ban đêm không nên ăn quá nhiều\” chứ.
Bùi Thư cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, rồi đổi hướng đi đến cửa Hứa phủ.
Ngoài cửa, xe ngựa vừa dừng lại, Bùi Thư điều chỉnh lại biểu cảm, nhẹ nhàng tiến đến, nở một nụ cười mang theo vài phần e thẹn với Hứa Tự: \”Đại nhân vất vả rồi.\”
Hôm nay trời nắng đẹp, Bùi Thư cố ý phơi nắng khá lâu trong sân, trên mặt ửng hồng, trông giống như dáng vẻ e lệ của người con gái khi gặp người tình.
Nô tài bên cạnh Hứa Tự ngó cậu hai cái với ánh mắt kỳ lạ, cuối cùng cũng im lặng đứng một bên không hé câu nào.
Trong lòng Bùi Thư càng thêm đắc ý, cậu không để lộ cảm xúc, khóe miệng hơi cong lên, vươn tay muốn chạm vào Hứa Tự: \”Hôm nay ở trên triều Đại nhân có gặp chuyện gì không?\”
Nói nhiều một chút coi! Nói càng nhiều cậu càng dễ nắm được thóp của tên cẩu quan này hơn!
\”Không có gì.\” Hứa Tự nghiêng người tránh cậu, giọng nói lạnh lùng: \”Nam nữ thụ thụ bất thân, mong cô nương tự trọng.\”
Bùi Thư ngây người nhìn bóng lưng Hứa Tự để lại cho mình, chớp mắt, mặt tràn ngập khó tin.
Tự trọng? Tối qua lúc dỗ dành hắn ăn, còn hôn môi cậu thì sao không nói tự trọng đi?!
Được lắm Hứa Tự! Dám chơi cậu như vậy.
Bùi Thư cười lạnh một tiếng, quay đầu về phòng, nhanh tay nhanh chân lấy ra bộ y phục hôm qua mang vào phủ, hạ quyết tâm chọn một bộ váy cực kỳ nổi bật, đỏ mặt nhanh chóng thay vào.
Bộ váy này là một trong những bộ mà đại tẩu cậu nhiệt tình \”tài trợ\”. Bùi Thư đỏ mặt ngay khi nhìn thấy kiểu dáng của nó. Cậu vốn không muốn mang theo, nhưng không thể chống lại sự nhiệt tình của đại tẩu, mấy bộ tương tự còn lại bị cậu cất dưới đáy rương nữa kia. Bùi Thư vốn tưởng rằng cả đời này cậu cũng không dùng đến chúng, nhưng không ngờ mới vô phủ đến ngày thứ hai đã có dịp dùng đến.
Hứa Tự chính là một con chó, phải treo thịt trước mặt hắn thì mới mong dụ được.
Cậu trúc trắc nắn nắn cổ áo, do dự một lát rồi chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác rộng bên ngoài, xách theo món chè trôi rượu mà hôm nay cậu đặc biệt dặn đầu bếp làm, rồi đi đến thư phòng của Hứa Tự.
Ngoài cửa thư phòng vẫn chỉ có Thanh Hòa canh giữ như hôm qua. Mặc dù biết có áo khoác ngoài che chắn kín đáo, Bùi Thư vẫn vô thức kéo chặt vạt áo hơn một chút: \”Ta đến đưa chút đồ ăn vặt cho đại nhân.\”
Thanh Hòa nhìn cậu, ánh mắt vẫn kỳ lạ như lúc nhìn thấy cậu ngoài cửa. Bùi Thư bị nhìn đến ngơ ngác, đang muốn hỏi hắn vì sao lại nhìn mình như vậy, thì nghe Thanh Hòa nói: \”Mời cô nương vào.\”