[Song Tính] Sau Khi Lộ Tẩy Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Chơi Chết – Chương 12: (H) Nhược điểm xuất hiện? – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Song Tính] Sau Khi Lộ Tẩy Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Chơi Chết - Chương 12: (H) Nhược điểm xuất hiện?

Chương 12: Nhược điểm xuất hiện?/ Lại lần nữa chỉ mặc váy ngoài chủ động đưa tới cửa

\”Ư… Ứm a… Đại nhân…\”

\”Lớn quá… Ư… A Ngọc không nuốt nổi…\”

\”Ha a… Đau… Chậm một chút…\”

Hứa Tự rút ngón tay ra khỏi lỗ sau của Bùi Thư, rồi nhét noãn ngọc vào, viên ngọc thon dài từng chút một chui tọt vào miệng huyệt đã hơi ửng đỏ, đổi lại tiếng rên rỉ ấm ách của Bùi Thư.

\”A Ngọc à, em nuốt hết rồi đó thôi.\” Hắn vùi mặt vào ngực Bùi Thư, đứng dậy kéo vạt áo trễ xuống che đi bờ vai trắng ngần.

\”Đại nhân hư.\” Y phục Bùi Thư xộc xệch, đôi mắt ngấn lệ: \”A Ngọc đau chết mất.\”

Hứa Tự xót xa xoa xoa đôi chân đang run rẩy của cậu, ôn tồn khuyên nhủ: \”A Ngọc cố gắng nhẫn nại một chút, đợi thêm một thời gian nữa sẽ không đau.\”

Bùi Thư vẫn không vui, cậu nghẹn ngào không kìm được, mắt đã phủ một lớp sương mỏng: \”Sao đại nhân lại đổi sang viên khác to thế làm gì.\”

Hơi thở của Hứa Tự cứng lại, sau đó không nhịn được bật cười, hắn kéo tay Bùi Thư đặt lên háng mình: \”Bây giờ mà không làm quen dần, đợi đến đêm động phòng, A Ngọc sao mà nuốt nổi?\”

\”Động… động phòng?\”

Cảm giác nóng rực trong tay đủ để chứng minh kích thước của thứ kia, hết tự tay sục rồi lại bú, Bùi Thư làm sao không biết vật này lớn đến nhường nào, cậu đột nhiên rụt tay về, đỏ mặt rúc vào trong chăn không nói gì nữa.

\”Động phòng.\” Hứa Tự cẩn thận kéo chăn đắp lại cho cậu, dường như không để ý mà bảo: \”Chẳng phải A Ngọc đã nói, đợi đến khi sẵn sàng thì sẽ giao mình cho ta sao?\”

Hắn đột nhiên khẽ cười: \”Chẳng lẽ A Ngọc đổi ý rồi?\”

Bùi Thư giật mình: \”Đương nhiên không phải!\”

Cậu cẩn thận nhìn Hứa Tự, bàn tay xoắn chiếc chăn gần như thành một đóa hoa: \”A Ngọc, A Ngọc không phải không muốn cho đại nhân, chỉ là… chỉ là…\”

Mặt Bùi Thư càng thêm đỏ: \”Chỗ đó của đại nhân… quá lớn…\”

\”Ta sẽ nhẹ nhàng thôi, được chứ?\” Hứa Tự ghé sát vào cậu, bàn tay lại hơi hơi luồn vào trong chăn.

\”Đại nhân…\” Hàng mi Bùi Thư run rẩy, ra sức giữ rịt lấy cái chăn: \”Đêm đã khuya rồi, đại nhân không đi nghỉ sao…\”

\”A Ngọc không muốn ta ở lại à?\”

Bùi Thư nghẹn lời, lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, sợ hãi cúi đầu: \”Cái này… Đại nhân, không hợp lẽ.\”

Hứa Tự không nhúc nhích, cũng không nói gì, Bùi Thư thấy da đầu tê tê, vội ngẩng đầu: \”Đại nhân?\”

\”Thôi, em nghỉ ngơi đi.\” Hứa Tự bước xuống giường, chỉnh lại vạt áo xộc xệch, hắn thấy rõ vẻ nhẹ nhõm của Bùi Thư, chậm rãi ghé sát vào nói: \”A Ngọc, ta cho em thời gian.\”

Đôi mắt hắn sâu không thấy đáy, ẩn chứa dục vọng trần trụi: \”Nhưng ta không đợi được lâu nữa đâu.\”

\”A Ngọc vẫn nên sớm ngày chuẩn bị cho thỏa đáng.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.