[Song Tính] Phúc Mãn Nhân Gian – Chương 14: Đón bánh bao về nhà – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Song Tính] Phúc Mãn Nhân Gian - Chương 14: Đón bánh bao về nhà

BẠN ĐANG ĐỌC

Hán Việt: Phúc mãn nhân gian
Tác giả: Bất Hoán
Tình trạng bản gốc: Hoàn chính văn 2PN
Tình trạng edit: Hoàn rồi nhưng up từ từ
Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , H văn , Ngọt sủng , Song tính , Sảng văn , Đoản văn , 1v1
Hồi xuân đại địa, p…

#dammy
#hvan
#sannhu
#songtính

Trấn Nhạn Hồi cách kinh thành hơn ngàn dặm, rất nhiều tin tức khi truyền đến tai Lâm Như Ý thì đã là tin lạc hậu của nhiều ngày. Một ngày trước Lâm Như Ý còn vì nghe được tin tức giới nghiêm kinh thành mà tâm thần bất an, ngày hôm sau lại nghe được người Lý Chân giết vào kinh, hôm nay lại nghe tin thánh thượng băng hà. Trấn Nhạn Hồi vẫn không bị ảnh hưởng gì, phố phường vẫn náo nhiệt như trước, dân chúng vẫn sống cuộc sống nhỏ của mình như bình thường.

Đã mười ngày rồi Tề Vân Châu không truyền thư đến. Ban ngày Lâm Như Ý ăn không ngon, trong dạ dày cồn cào, tối nằm trằn trọc không vào giấc được. Mãi đến một tháng sau, kinh thành gửi tới một công văn từ Nội Các, trên đó viết: Một tháng trước hoàng thượng bị thích khách người Lý Chân ám sát, bảy ngày trước vừa băng hà. Hoàng đế Đại Hành không có con, huynh chết đệ kế tục, Vân quận vương trung hậu nhân ái, minh chương cần cù, bách quan sở cử, sau khi đưa hoàng đế Đại Hành vào hoàng lăng sẽ đăng cơ làm hoàng đế.

Công văn này làm cho Lâm Như Ý có cảm giác như được ăn một ly kem vào mùa hè, thời tiết khô nóng hoàn toàn tiêu tán không thấy. Lan Tâm quỳ xuống chúc mừng y, Lâm Như Ý vui mừng ra mặt, đang định bảo Lan Tâm miễn lễ nhưng vừa mở miệng liền nôn.

Cho dù Lan Tâm có trầm ổn đến thì cũng bị y dọa sợ chết khiếp, mấy ngày nay nàng thấy khẩu vị của Lâm Như Ý không tốt lắm, ngày càng gầy yếu, còn tưởng một là mùa hè nên giảm cân hai là do lo lắng cho vương gia, mỗi lần đề nghị truyền một lang trung đến xem, Lâm Như Ý đều từ chối. Hiện giờ vương gia đã bước lên đại bảo, nếu Lâm Như Ý xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì người hầu hạ trong viện cũng phải gặp tai ương theo, không còn tâm trạng lo Lâm Như Ý sẽ tức giận nữa. Lan Tâm vội vàng mời lang trung tới đây, lang trung họ Dương này là người chuyên thăm khám trong vương phủ, vương gia cũng có chút tin cậy với y thuật của hắn ta.

Lâm Như Ý nằm trên giường có chút không được tự nhiên, vì cơ thể y khác với người thường lên mạch tượng tự nhiên cũng có chút khác biệt, trong Lâm phủ luôn có lang trung chuyên khám sức khỏe cho y, giờ mà để người khác bắt mạch cho y khiến y có chút kháng cự.

Trung y chú ý nghe ngóng hỏi thăm, Dương Sơ Sơn vừa thấy Lâm Như Ý liền biết y không muốn bị chẩn trị, Dương Sơ Sơn cả ngày nghiên cứu thảo dược nên không biết lai lịch của Lâm Như Ý nhưng thấy y ở trong chính viện vương phủ, một viện không lớn mà đứng mười mấy tỳ nữ lớn nhỏ liền biết thân phận của y không thấp, không phải người mà hắn ta có thể đắc tội, trên mặt liền lộ ra nụ cười hiền lành vô hại: \”Công tử không cần căng thẳng, lão hủ cũng may mắn mới được vương gia coi trọng, tuy y thuật không thể so với ngự y trong cung nhưng cũng dám xưng bá ở trấn Nhạn Hồi này.\”

\”Dương đại phu, ngài cũng đừng lắm mồm, nhanh chóng vương phi chúng ta… bắt mạch cho công tử đi, vừa rồi ngài ấy vừa nôn.\” Lan Tâm nóng ruột đầu đầy mồ hôi, giơ cổ tay Lâm Như Ý rụt vào trong tay áo đặt lên bàn, Dương Sơ Sơn thuận thế bắt mạch cho y, Lâm Như Ý muốn rút ra nhưng cũng không còn cách nào khác.

Dương Sơ Sơn vốn tràn đầy tin tưởng, ngón tay vừa ấn mạch liền cau mày, nhìn Lan Tâm rồi lại nhìn Lâm Như Ý, thầm nghĩ đây là một cô nương? Mà bắt được hoạt mạch nhưng cũng không đúng lắm… nếu là nữ tử thì thước mạch đâu có mạnh như vậy?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.