Chương 3 : Chó điên cực kỳ thiếu cảm giác an toàn cần được được anh trai cho ăn vú liếm lồn an ủi
Thẩm Vụ ở trường học nhìn thấy quản gia gọi điện tới, liền biết Lộ Uyên Đình chắc chắn lại phát điên, lên cơn. Cậu bảo quản gia đưa điện thoại cho Lộ Uyên Đình , ôn nhu dỗ dành một hồi, hắn mới chịu để bác sĩ gia đình tiêm thuốc an thần cho mình, ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu về.
Giáo viên chủ nhiệm thấy cậu lại xin nghỉ, đã sớm quen rồi, chỉ là vẫn không nhịn được nói một câu: “Thẩm Vụ à, sắp thi đại học rồi, em phải học tập cho tốt nhé.”
Thẩm Vụ bất đắc dĩ cười một tiếng nói đã biết, xoay người ra cửa sau liền lạnh lùng.
Phiền chết đi được, rõ ràng còn chưa hết tiết học buổi sáng, đã phải bị bắt về dỗ người.
Trở lại nhà họ Lộ, quả nhiên lại thấy trong phòng khách bị đập phá hỗn độn. Người hầu ngồi xổm trên mặt đất thu dọn những mảnh vỡ bình hoa vương vãi khắp nơi, thấy cậu trở về như gặp được chúa cứu thế, có thể thấy Lộ Uyên Đình đã hành hạ họ quá sức.
Để giam giữ hắn, cửa sổ phòng hắn đều đã được cải tạo, ngay cả ba người đàn ông khỏe mạnh cũng khó mà phá hủy. Thẩm Vụ vặn mở cửa phòng, còn cảm giác khóa cửa bị đập có chút lỏng lẻo. Bước vào, cậu liền thấy Lộ Uyên Đình đang nằm trên giường.
Có lẽ vì tác dụng của thuốc an thần, hắn hiện tại đã ngủ rồi, tay chân dài ngoẵng cuộn tròn thành một cục, trong miệng ngậm ngón tay cái mút chùn chụt, trong lòng còn ôm chặt lấy một con thú bông rách nát.
Đó là con thú bông Thẩm Vụ khi còn nhỏ đã tặng hắn, hắn mỗi đêm đều phải ôm nó đi vào giấc ngủ, dù nó rách nát tả tơi cũng không cho ai chạm vào, càng không được giặt.
Thẩm Vụ vừa dùng tay đẩy sợi tóc đen trên trán hắn ra, lập tức liền khiến hắn bừng tỉnh. Hắn chợt mở hai mắt, giây tiếp theo liền kéo cậu vào lòng mình ôm chặt, giống như một con thú nhỏ bất an dùng mặt vùi vào ngực Thẩm Vụ mà cọ loạn xạ, cách quần áo liền ngậm lấy một điểm mà liếm mút.
Một bên liếm vú cậu, một bên mang theo tiếng nức nở làm nũng: “Anh trai, sao giờ anh mới về, anh có phải không cần em nữa không?”
Từ thời thơ ấu, chứng nghiện bú mút miệng của hắn vẫn chưa biến mất, thậm chí ngày càng nghiêm trọng. Hắn đã cao hơn mét tám rồi, khi ngủ vẫn thích mút ngón tay. Dưới sự chiều chuộng của Thẩm Vụ, hắn càng thích biến đôi núm vú trước ngực cậu thành núm vú giả an ủi mà bú mút suốt cả đêm.
Đáng thương cho Thẩm Vụ, một người đàn ông, dưới sự liếm mút lâu ngày của hắn, vú cậu trở nên lớn hơn một vòng, lại còn mềm mại. Bây giờ, vừa bị ngậm vào miệng, đầu vú liền mẫn cảm mà cương cứng lên. Cậu nhíu mày, nhưng vẫn tự mình cởi bỏ cúc áo đồng phục, ưỡn ngực cho hắn nhấm nháp.
Rõ ràng bên trong không có sữa, nhưng Lộ Uyên Đình vẫn mê mẩn không dứt. Hắn ngậm lấy cả khối thịt vú nhỏ xinh mà dùng sức liếm, lưỡi tham lam lướt qua đầu vú, còn dùng răng cắn núm vú cậu.
Cảm giác tê dại lan khắp toàn thân Thẩm Vụ. Cơ thể cậu sớm đã trở nên cực kỳ mẫn cảm trong những đêm ngày bị liếm láp, ngay cả tiểu huyệt bên dưới cũng có dấu hiệu ướt át. Cậu sờ sờ đầu hắn, nhẹ giọng dỗ dành: “Chậm một chút, Đình Đình…… A……”
Đột nhiên bị cắn một miếng, Thẩm Vụ đau đến run rẩy cả người, theo bản năng đẩy đầu Lộ Uyên Đình ra. Nhưng hắn vừa thấy mình sắp bị đẩy ra, lập tức ngậm núm vú nặng nề mà liếm mút, sống chết không chịu buông miệng, từ khoang mũi còn phát ra âm thanh như “ô ô”.