Bành Phương quay đầu lại liền thấy Đan Lương đang đi đến, khóe môi gợi lên mỉm cười nói: “Em thức rồi à, lại đây ăn sáng đi.”
Dứt lời liền đi vào phòng bếp đem đồ ăn đã nấu xong bày ra bàn.
Ánh mắt Đan Lương nhìn người đang bận rộn dọn đồ năn lên, dường như có chút hiền dịu, nếu trong cuộc đời có một anh trai như Bành Phương đúng là một chuyện may mắn.
Cậu cũng chạy nhanh qua đem đồ ăn nhận lấy, nói “Anh Bành Phương, để em làm được rồi.”
Từ khi tỉnh dậy vào buổi sáng đến lúc sau nhìn thấy bộ dáng sưng đỏ của hoa huyệt, cậu càng thêm quyết tâm phải bắt lấy anh Bành Phương, rốt cuộc như thế ôn nhu rất ít, cậu lại thích anh Bành Phương, cũng không thể làm hắn chạy mất.
Sau khi ăn sáng xong cậu còn chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén.
Đan Lương hơi hơi mở miệng, dường như làm nũng mà nói: “Em có thể rửa chén mà, lại không thể cái gì cũng không biết, thật sự là em có thể làm được a.”
Bộ dạng hiện tại của cậu rất giống một đứa trẻ, vô cùng đáng yêu.
Bành Phương có chút không tin tưởng cậu, nhưng vẫn là để cậu vào phòng bếp.
Đan Lương cầm từng từng chén đũa đi vào phòng bếp, khóe môi còn mang theo nụ cười ngây ngô, nhìn như thế nào cũng không thấy thông minh.
Bành Phương nhìn chằm chằm vào người đang rửa chén, ánh mắt giống như là có thể ăn thịt người, mang theo sự tàn nhẫn.
Hắn ở trên app Pinkie xem tiểu dâm đãng là một người đặc biệt quan tâm, chỉ cần tiểu dâm đãng đang ảnh lên hắn lập tức sẽ mở ra xem.
Buổi sáng lúc hắn đang ở nấu cơm, liền thấy được tiểu dâm đãng đăng một tấm hình.
Trong hình là hình ảnh hoa huyệt có chút ửng đỏ, ngón tay trắng nõn banh môi âm hộ ra, âm đế bên trong lộ ra bên ngoài, tản ra hương thơm dâm dục.
Đây là thành quả đêm qua của hắn, những thứ đó là hắn đã làm cho Đan Lương, nhưng mà hắn lại không nghĩ tới Đan Lương sẽ đăng thứ này trên mạng, đó là đồ vật thuộc về mình hắn, không nên bị người khác nhìn trộm.
Bành Phương dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh má thịt, bàn tay nắm thành nắm tay, sau đó lại buông ra, cố gắng kiềm chế cảm xúc chính mình xuống.
Thời điểm Đan Lương quay đầu lại chỉ thấy anh Bành Phương đang ôn nhu mà nở cười, cậu cũng đối điện với anh Bành Phương mà đáp lại một cười, rồi nói: “Anh nhìn đi, em đã rửa chén xong rồi nè”
Trong mắt Bành Phương hiện lên một tia khác thường, nhưng mà thực mau liền khôi phục lại bình thường, đi đến trước mặt Đan Lương sờ sờ đầu của cậu, nói: “Nhanh lên đi học đi, nếu không một hồi sẽ đến trễ mất.”
Đan Lương đột nhiên bừng tỉnh, “A, em quên mất.”
Cậu nhìn thời gian, còn tới nửa giờ mới tới thời gian, may mắn còn kịp.
Cậu chạy vào trong phòng khách, cặp sách đã được thu dọn xong đặt ngay ngắn ở trên bàn, này hơn phân nửa là do anh Bành Phương thu dọn giúp cậu.