Ngày thứ bảy sau khi tự do, Hà Thanh chạy đến sở cảnh sát tự thú nhưng không thành, hai chân y vừa bước vào cửa lớn đã bị người giữ lại, nửa lôi nửa kéo ép trở về căn nhà đã bị nhốt nửa năm qua.
Trong phòng ngủ, Đoan Minh ăn mặc đoan chính ngồi trên cái ghế Hà Thanh hay ngồi, bình bình thản thản nhìn ngắm khung cảnh non xanh nước biếc nơi xa, khi biết y được đưa vào thì bâng quơ tán thưởng:
\”Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao em lại thích ngồi ở đây như vậy. Bây giờ ngồi thử mới biết từ chỗ này nhìn ra phong cảnh thật là đẹp. Cho nên… em thật sự thích nơi này, thích đến ngay cả bước chân ra khỏi cửa cũng không muốn nữa. Nhỉ?\”
Hắn vừa nói vừa đứng dậy, điệu bộ thong dong, tựa hồ vẫn luôn là người điềm tĩnh dễ nói chuyện như vậy. Chỉ là khi vừa đến gần nhau Hà Thanh liền bị hắn lôi ngược về sau, ấn lên tường, đẩy hai tay ép buộc y nắm lấy một vòng sắt tròn trơn bóng. Hà Thanh giãy giụa muốn thả tay ra, vì khoảng cách quá cao khiến toàn thân y bị kéo căng, chỉ có thể kiễng chân chới với.
\”Nếu em dám buông tay, mẹ của em trong kia đừng mong có một ngày yên ả.\”
Hà Thanh hoảng loạn siết chặt tay, mũi chân căng ra giảm nhẹ sức nặng của cơ thể, nước mắt đầm đìa, mở miệng cầu xin người đàn ông từng dịu dàng vô hạn:
\”Đoan Minh, xin anh… để em tự thú đi, để bọn họ bắt em, bắn chết em. Mẹ em không có tội, bà ấy không biết gì cả.\”
\”Mẹ em thật sự vô tội sao?\” Đoan Minh ngẩng phắt đầu, đôi mắt sắc như dao, không ngừng đâm vào lòng người đối diện: \”Bà ấy nuông chiều em đến hư hỏng, bao che tội lỗi ngập đầu của em, đem oan khuất của Thiên Thanh đạp xuống vũng bùn. Lấy tiền bạc quyền thế đè ép kẻ thấp cổ bé họng, khiến tôi đây ngay cả kẻ ác giết hại vợ mình cũng không thể thấy. Bà ấy vô tội sao?\”
Hà Thanh bị hắn rống cho giật mình, vô thức há miệng thốt lên: \”Bà ấy… bà ấy bởi vì luôn cảm thấy có lỗi vì sinh ra em như vậy nên mới muốn che chở cho em. Bà ấy sợ em vào tù rồi sẽ bị người ta làm hại… \”
\”Đúng vậy, bà ấy cũng biết điều đó cho nên mới dùng mọi thủ đoạn bao che cho em. Vậy mà em còn dám đi tự thú, em không sợ vào tù rồi sẽ bị đám tù nhân trong đó địt chết sao? Hả?\”
Đoan Minh vừa nghiến răng nói hết câu chiếc áo duy nhất còn trên người Hà Thanh bị xé làm đôi, hai mảnh vải đen treo trên cánh tay càng để lộ ra cơ thể trắng nõn gầy gò.
\”Hay là em muốn bị bọn chúng chằm chằm nhìn, rồi lại bị bọn chúng luân phiên hãm hiếp?\”
Đoan Minh bật cười, lôi từ trong ngăn kéo ra một cái roi dài, tay cầm bọc da, kéo dọc thân roi là thật nhiều sợi gân nhỏ được bó đến chặt cứng, phía cuối gắn một miếng da to bằng hai đầu ngón tay. Roi da đập vào lòng bàn tay Đoan Minh vang lên từng tiếng \”chát chát\”.
Hắn cầm roi chạm vào đùi non Hà Thanh, ép buộc y mở rộng chân. Roi da như có như không ve vãn giữa hai chân y, khiến thần kinh căng thẳng không yên. Bỗng nhiên trong không trung vang lên một tiếng \”chát\” giòn vang.
\”Ưmmm…\”
Hà Thanh co rúm người, há miệng rên lên, bởi vì một roi kia đã đánh chính diện vào miệng huyệt của y.