Cr art: weibo @猫泽咒狼SCAR
Chương 16
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Người bình thường chăm chỉ rèn luyện quả nhiên là tốc độ hồi phục rất nhanh.
Sau khi ngủ dậy, ngoại trừ cơ thể tay chân hơi đau nhức khó chịu thì Quý Ngưỡng Chân không còn thấy mặt nào không thoải mái nữa.
Lúc cậu ngủ dậy đã là buổi trưa, không thấy bóng dáng Nhậm Đàn Chu đâu, hỏi Văn Tương mới biết đối phương đã đến công ty đi làm từ hơn tám giờ sáng.
Ăn trưa cũng chỉ có cậu và Văn Tương, Văn Tương giống như bị cảm, vừa uống canh vừa hít hít cái mũi, Quý Ngưỡng Chân bị âm thanh nhỏ vụn đó làm cho hơi không thoải mái, liên tục ngẩng đầu nhìn Văn Tương, cuối cùng không nhịn được hỏi: \”Cậu bị cảm à? Có nặng lắm không?\”
Mỗi ngày Văn Tương đều ăn mặc theo kiểu quái dị, nhìn mà thấy lạnh.
Bây giờ bị cảm, quần áo trên người đã dày dặn hơn, cánh tay cẳng chân đều được che kín.
Văn Tương lúng túng nói, \”Không sao ạ.\”
Sáng nay cậu ta nhìn thấy dì Phương bưng nước ấm lên phòng ngủ chính, tuy rằng rất khó mà tin nổi, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.
Cậu ta nhớ lại những lời kể lể khi trước của mình với Quý Ngưỡng Chân, thật sự là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Dì Phương nói bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, Văn Tương nghe xong cũng cảm thấy mặt mũi hai người có vài điểm tương đồng.
(*) cái này người ta gọi là tướng phu phu đó bé :>>
Dù sao Quý Ngưỡng Chân là Beta, Văn Tương hoàn toàn không nghĩ đến phương diện khác.
Ai biết chân tướng lại nằm ngoài dự đoán như thế.
Cậu ta có hơi không hiểu suy nghĩ của Quý Ngưỡng Chân, nếu đã biết mục đích đến đây của cậu ta, sao vẫn còn đối xử tốt với cậu ta như vậy?
Tuy Văn Tương còn nhỏ, nhưng cũng không tin có người lại chịu chia sẻ Alpha của mình với người khác.
Văn Tương cũng cảm thấy Quý Ngưỡng Chân không phải người tâm cơ gì cả, lúc giúp cậu bày mưu tính kế rồi đưa ra chỉ dẫn này kia đều rất đúng trọng tâm, nghe đều rất thực dụng, có vẻ như cũng không phải muốn khiến cậu ta mất mặt.
Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ…
Văn Tương cắn đầu đũa, đầu óc rơi vào một cuộc nội chiến.
\”Lát nữa ăn xong thì chơi game cho tiêu thực đi.\”
Quý Ngưỡng Chân hoàn toàn không phát giác gì khác thường từ Omega nhỏ đang trong cuộc tranh đấu nội tâm dữ dội này, cậu xoi mói bữa cơm dinh dưỡng mà đầu bếp chuyên nghiệp chuẩn bị cho mình, lầm bầm sao lại càng ngày càng nhạt nhẽo.
Văn Tương giống như nhớ ra cái gì, thình lình ngẩng đầu nói: \”Sáng nay lúc thư ký Chu đến có mang theo thẻ trò chơi mới cho thiếu gia…\”


