Cr art: weibo @服气煎蛋
Chương 08
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Quý Ngưỡng Chân nằm mơ cũng muốn được phân hoá thành Alpha, nhưng cậu không ngốc, trường hợp quá tuổi vẫn phân hoá thành công cũng không phải số ít, nhưng những người này đều là tự chủ phân hoá. Một loại thuốc đặc hiệu chưa được đưa ra thị trường, tác dụng phụ hẳn là sẽ tỷ lệ thuận với hiệu dụng trực tiếp.
\”Em chỉ là đang nghĩ… bao giờ mới có thể dùng?\” Quý Ngưỡng Chân hơi lo lắng nhìn anh, lại càng giống như đang tự nói với chính mình hơn, \”Em vừa mới đón sinh nhật 22 tuổi, chờ thuốc này được đưa lên thị trường, chưa biết chừng em đã qua 23 rồi, liệu xác suất thành công có nhỏ hơn không?\”
\”Bây giờ có thể rồi.\”
Một tuần tiêm một liều, số người thấy được hiệu quả ở ngay lần một là cực kỳ ít. Mà có người, có thể cần tiêm cả một năm, nếu quá một năm mà vẫn không có dấu hiệu phân hoá, vậy thì cũng không cần phải tiếp tục nữa rồi.
\”Cụ thể thì, nếu như em xác định muốn tiêm, vậy trong hai ngày này xếp lịch hẹn với Tề Minh bên kia, kiểm tra thử xem thế nào.\” Nhậm Đàn Chu chậm rãi nói, lời ít mà ý nhiều: \”Em thấy thế nào?\”
Chuyện này quả thật có sức hấp dẫn quá lớn đối với Quý Ngưỡng Chân, cậu khẽ gật đầu, toàn bộ cảm xúc phức tạp giờ phút này đều bị sự vui sướng bao trùm, cậu cười hì hì nói: \”Đúng là cứ như đang mơ ấy, vậy mà lại có thứ như thế thật…\”
Nhậm Đàn Chu dĩ nhiên có thể nhìn ra tươi cười trên mặt Quý Ngưỡng Chân là thật lòng hay giả dối. Lời cần nói đã nói xong, anh hắng giọng một cái, hỏi: \”Em không đi nhà vệ sinh nữa à?\”
Đầu óc Quý Ngưỡng Chân đang hơi loạn, nghe anh nhắc vậy mới nhớ ra, lại không cười nổi nữa, thầm nghĩ thế nào cứ phải vào đúng lúc này.
\”Em không đi nữa, bây giờ chắc là đông người lắm, em cũng không quá gấp.\”
\”Thế à.\” Nhậm Đàn Chu cong môi, ý tứ không rõ tiếp lời.
Sau đó hai người đều cùng im lặng.
Lúc lâu sau, Quý Ngưỡng Chân chớp chớp mắt, những tính toán chạy rất nhanh trong đầu, qua thêm chừng một phút, cậu phát hiện Nhậm Đàn Chu vẫn đang nhìn mình chăm chú, bèn ngập ngừng nói: \”Anh, em…\”
Nhậm Đàn Chu ném cho cậu ánh mắt muốn nói gì thì mau nói đi.
Quý Ngưỡng Chân lại lề mề thêm mấy giây: \”Một liều kia chắc không rẻ đâu nhỉ?\”
\”Mười vạn(*).\” Nhậm Đàn Chu cũng không vòng vo với cậu.
(*) khoảng 340-350 củ
\”Đắt thế á…\”
Quý Ngưỡng Chân nói bằng giọng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại không quá có vẻ là ngoài dự liệu, cậu hơi ngại ngùng gãi gãi chỗ đuôi mắt, giọng điệu nịnh nọt: \”Anh, vẫn là anh tốt với em nhất…\”


