/Mình có sửa lại một chút thông tin ở chương 15 nên các bạn có thể ghé qua đọc lại bên đó nhé!/
…
Tôi và Thảo Đan vốn không có nhiều điểm chung nhưng chẳng biết vì sao vẫn bám nhau như sam suốt những năm cấp ba cho đến tận bây giờ. Có lẽ vì nó luôn lắng nghe những tâm sự của tôi, cũng luôn xuất hiện lúc tôi cần giúp đỡ. Với tôi, nó là một người dịu dàng, luôn biết quan tâm người khác, lại dịu dàng và xinh đẹp nên được kha khá bạn nam để ý.
Nhưng ông trời chẳng cho ai sự hoàn hảo cả. Gia đình của Thảo Đan chẳng mấy hạnh phúc. Bố bỏ mẹ con nó đi từ khi nó và các em còn bé. Mẹ một tay nuôi lớn mấy chị em. Nhưng có lẽ vì sự trải đời và những mất mát quá lớn khiến bà dần trở nên cọc cằn và dễ nổi nóng. Có lần, hai đứa đi chơi về muộn, tôi đứng từ cổng vẫn nghe tiếng mắng nhiếc từ mẹ nó khiến tôi không dám rủ nó đi chơi suốt cả tháng.
Sau này, lên Đại học, nó phải tự bươn chải từ rất sớm. Học cách trưởng thành và đối mặt với cuộc đời phía trước.
Trời đã tối muộn, xung quanh khu này toàn là bán cơm, bán bún, tôi phải đi một đoạn xa mới tìm được quán bán cháo đêm. Mua được bát cháo, tôi nhanh chóng trở về bệnh viện vì không muốn Thảo Đan phải chờ lâu.
Đến lối rẽ vào hành lang, nơi Thảo Đan ngồi, tôi bắt gặp Vũ Minh Trí cũng chạy đến. Ban nãy khi tôi cúp máy điện thoại, nó nhắn tin nổ mess tôi đòi địa chỉ của bệnh viện nên tôi đành phải cho. Có lẽ nó muốn thăm hỏi Thảo Đan nên tôi đứng nép vào góc tường để hai người có không gian riêng.
Nhìn điện thoại hiện 22:20, có lẽ giờ này Dance Stome đang công bố giải và chuẩn bị đến tiết mục giao lưu với ca sĩ. Trí đã để lại Nhi, để lại buổi biểu diễn chưa bắt đầu chỉ vì nghe tin Đan đang ở bệnh viện. Tôi biết đối với Trí, Đan vẫn luôn chiếm một vị trí đặc biệt. Có thể ngoài mặt, khi nhắc đến Đan, nó có vẻ không mấy quan tâm nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Còn Phan Hạnh Nhi? Tôi cũng lo cho cô bạn. Chắc nó thất vọng lắm. Cứ ngỡ rằng hai người sẽ có khoảnh khắc vui vẻ đu idol cùng nhau nhưng rồi chẳng thành.
Có phải tôi đã sai khi nhắc đến chuyện của Thảo Đan cho Minh Trí nghe vào lúc này? Nhưng tôi cũng muốn Thảo Đan biết, nó không một mình, nó còn có nhiều người quan tâm đến.
Trí hướng ánh mắt về phía Đan giữa khoảng không gian lặng thinh. Sau chia tay, hai đứa luôn tránh mặt nhau. Đến năm nhất Đại học, cả hai mới bắt đầu nói chuyện lại và làm bạn với nhau nhưng ở một góc nào đó, tôi nhận thấy tình bạn này chẳng thể như trước kia. Vẫn có sự ngượng ngùng trong giao tiếp giữa hai người.
\”Sao mày lại ở đây?\” Bùi Thảo Đan thấy Vũ Minh Trí xuất hiện trước mặt mình thì lộ rõ sự bất ngờ. Chắc con bé đoán được ngay chỉ có tôi là người cung cấp thông tin cho thằng bé. Vì tôi là người trung gian của cả hai.
\”Nghi quên đồ nên tao tiện đường đem qua cho nó.\”
Cá chắc là Vũ Minh Trí nói đến cái thẻ phòng mà tôi để quên. Cũng lý do gớm. Lo cho người ta mà không dám nói.
\”Nghi không ở đây sao?\” Vũ Minh Trí ngó ngang ngó dọc. Tôi thừa biết là nó giả bộ để kiếm cớ nói chuyện với Bùi Thảo Đan đây mà. Tôi chỉ là vật dẫn để hai người họ kết nối với nhau mà thôi.