Editor: tè ré re
—
Chóp mũi của thiếu niên thân mật dụi dụi mấy lần vào gáy Thời Tễ, người đàn ông lại lần nữa bị bao bọc trong tin tức tố của mình, mùi hương ngọt ngào của hoa diên vĩ không chút khách khí xâm nhập vào cơ thể Thời Tễ như muốn máu của hắn cũng phải mang cổ hương vị này.
Lê Thầm đột nhiên tự hỏi nếu mùi tin tức tố này được phát ra từ tuyến thể của Thời Tễ thì cảm giác sẽ như thế nào.
Hoặc là làm Thời Tễ trở thành Omega.
Ánh mắt Lê Thầm bỗng nhiên trầm xuống.
Thời Tễ run rẩy khóe môi nhưng không nói gì.
\”Nói cho tôi.\”
Âm thanh Lê Thầm có chút khàn khàn, đôi môi nóng bỏng của cậu tiến sát gáy Thời Tễ, vừa nói đôi môi mềm mại vừa cọ sát vào làn da của người đàn ông, Thời Tễ cảm thấy toàn thân tê dại, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến hắn không ngừng run rẩy.
\”Là vì tôi sao?\”
Giọng điệu của thiếu niên phía sau rất cố chấp, như thể cậu ta bắt buộc phải nhận được câu trả lời nào đó từ Thời Tễ, cậu bắt lấy sườn eo của Thời Tễ bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình, mặc dù cách một lớp vải dệt của áo ngủ nhưng Thời Tễ vẫn cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của đối phương.
Vòng eo của hắn có chút nhạy cảm, Lê Thầm cố ý xoa nắn hai lần, một luồng điện từ trong đầu chạy dọc sống lưng, Thời Tễ cắn môi, phát ra một tiếng kêu rên yếu ớt.
Lê Thầm nhanh nhạy bắt lấy, coi tiếng rên rỉ nghẹn ngào này là câu trả lời của Thời Tễ, trái tim trống rỗng của cậu dường như đột nhiên được lấp đầy bởi thứ gì đó, Lê Thầm không khỏi nhếch khóe môi.
\”Tôi biết anh chán ghét tôi.\” Cậu tiếp tục mở miệng, hơi thở nóng hổi từ cậu dường như có thể khiến người ta tan chảy, \”Nhưng tôi cũng phải nói lời cảm ơn với anh.\”
Thời Tễ dựa vào ngực cậu, tim Lê Thầm đập mạnh tới mức cơ hồ có thể kéo xương sống của Thời Tễ cùng chung nhịp đập.
Thời Tễ há miệng thở dốc, giây tiếp theo, bàn tay còn lại của Lê Thầm từ phía sau duỗi ra, những ngón tay xương xẩu leo lên cổ hắn, đầu ngón tay mềm mại ấn vào yết hầu của Thời Tễ, xúc cảm vi diệu này làm Thời Tễ phải nuốt xuống lời nói đã đến bên môi.
Giống như có người bóp cổ hắn, Thời Tễ choáng váng đến mức không phát ra được âm thanh nào.
Lê Thầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thời Tễ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của đối phương, cậu có thể cảm nhận được người trước mặt đang run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán gần như âm thầm tuyên bố rằng Thời Tễ đang sợ hãi cậu.
Anh ta lại sợ hãi.
Đôi mắt của Lê Thầm tối sầm lại, những ngón tay ấn vào yết hầu của Thời Tễ bắt đầu chuyển động chậm rãi, bàn tay còn lại che sau đầu xoa xoa tóc Thời Tễ.