Editor: tè ré re
—
Lê Thầm nhìn người gần ngay trước mặt, ánh mắt dừng ở chiếc cằm thon gầy của đối phương.
Thời Tễ tiến đến lại gần Lê Thầm, gần đến mức trên người mình dính cả mùi tin tức tố của Lê Thầm mà không hề hay biết.
Lê Thầm ngửi mùi hoa diên vĩ trên người Thời Tễ, không hiểu sao mùi vị vốn làm mình chán ghét giờ đây bất tri bất giác lại trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
\”Tôi……\” hắn ngập ngừng không biết trả lời như thế nào.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Thời Tễ rời mắt khỏi Lê Thầm nhìn về phía thư ký đang đứng sau lưng Lê Thầm.
Hắn thu lại vẻ mặt vừa rồi, treo lên bộ dáng lãnh đạm thường ngày.
\”Chuyện gì?\”
\”Nghiêm tổng tìm ngài, nói là có việc gấp.\” Thư ký thở gấp: \”Ngài ấy hiện đang ở trong văn phòng.\”
Nghiêm tổng?
Thời Tễ cau mày suy tư, phải mất một lúc lâu mới có thể nhớ ra nhân vật Nghiêm Quảng Thịnh này.
Lần trước giúp hắn quét sạch dư đảng không phải là đã xong rồi sao?
Thời Tễ nhớ lại lúc mình vừa xuyên tới vừa khéo đang là đoạn cốt truyện gặp gỡ và trợ giúp Nghiêm Quảng Thịnh.
Hắn nhớ rõ trong nguyên văn độ tồn tại của nhân vật Nghiêm Quảng Thịnh này cũng không cao, tổng số lần xuất hiện cực kỳ bé nhỏ, tại sao bây giờ lại đột nhiên online thế?
Thời Tễ nghĩ nghĩ rồi gật đầu: \”Nói hắn chờ một chút, tôi qua ngay.\”
Sau đó hắn lại nhìn về phía Lê Thầm.
\”Cậu, đi cùng tôi.\”
—
Cửa sổ sát đất trong suốt phản chiếu ánh nắng chói mắt.
Thời Tễ ngồi sau bàn làm việc, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, đứng ở trước bàn vẫn là bộ dáng tất cung tất kính của Nghiêm Quảng Thịnh, nhưng lúc này trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả cổ áo sơ mi trắng cũng ướt sũng mồ hôi.
\”Thời tiên sinh, Lâm Tốn tự sát ở trong tù rồi.\”
Nghiêm Quảng Thịnh cẩn thận nói, âm thanh giọng nói có chút đột ngột trong văn phòng yên tĩnh.
Thời Tễ cụp mắt: \”Tôi biết.\”
\”Thời tiên sinh biết?\” Nghiêm Quảng Thịnh trợn tròn đôi mắt tam giác kinh ngạc.
Thời Tễ đứng thẳng, ngả người về phía sau, bắt chéo chân khoanh tay hỏi: \”Nghiêm tiên sinh cảm thấy tôi không nên biết chuyện này sao?\”
Nghiêm Quảng Thịnh sắc mặt biến đổi, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều: \”Không, không, Thời tiên sinh đừng hiểu lầm.\”
Hắn thanh giọng nói, nổ lực áp xuống sự thấp thỏm trong lòng.
\”Sau khi biến tin Lâm Tốn chết, tôi đã phái người điều tra qua nhà hắn một lần……\” Nghiêm Quảng Thịnh nói một nửa thì dừng lại, hắn lặng lẽ giương mắt nhìn sắc mặt Thời Tễ, thấy Thời Tễ không có nhiều phản ứng lắm mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói, \”……Nhưng vẫn không tìm được phần văn kiện bí mật kia.\”