Edit: Min
Người… đã chết…
Sao có thể sống lại?
Dụ Quân Chước suy nghĩ quay cuồng, đầu óc như nổ tung.
Hay là… Hoài Vương vốn chưa từng chết?
Tin tức truyền từ Nam Cảnh có sai sót sao?
Nhưng một người bị trọng thương, chết hay chưa chết, loại chuyện này làm sao có thể nhầm lẫn được? Cho dù thực sự có sai sót, cũng không thể mãi đến bây giờ mới phát hiện ra! Huống hồ, người đó là Hoài Vương điện hạ, đệ đệ ruột của Hoàng đế, ai dám qua loa báo cáo mà không xác minh rõ ràng?
Khi Dụ Quân Chước còn đang nghĩ mãi mà không ra, Đồ công công lại tiếp tục đọc một đạo thánh chỉ khác.
Chỉ dụ thứ hai là để khen thưởng chiến thắng vang dội ở Hoài Quận, mà người được ban thưởng chính là—Hoài Vương Chu Viễn Hồi.
Vậy nên… Hoài Vương thực sự chưa chết.
Không chỉ chưa chết, mà còn đang chinh chiến thắng lợi ở Hoài Quận.
\”Hoài Vương phi, tiếp chỉ đi.\” Đồ công công nhắc nhở.
\”Vâng… thần… thần tiếp chỉ.\” Dụ Quân Chước như mất hồn mất vía, đưa tay nhận lấy hai đạo thánh chỉ.
\”Bệ hạ còn nói, chuyện của Hoài Quận tạm thời chưa kết thúc, nên phiền Vương phi phải đợi thêm một thời gian nữa. Đến khi Hoài Vương khải hoàn trở về, Vương phi liền có thể đoàn tụ cùng Vương gia.\”
Đồ công công mỉm cười với Dụ Quân Chước: \”Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi.\”
Khải hoàn trở về…
Đoàn tụ?
Dụ Quân Chước cảm thấy bản thân dường như không hiểu nổi đối phương đang nói gì.
Người phu quân đã mất từ lâu của y… lại có thể trở về đoàn tụ với y sao?
Lồng ngực Dụ Quân Chước bỗng nghẹn lại, tiếp đó trước mắt tối sầm…
\”Mau, mau đỡ lấy Vương phi! Cẩn thận kẻo ngã xuống đất!\”
Mọi người vội vàng chạy tới đỡ Dụ Quân Chước, rồi được Lưu quản gia chỉ huy đưa thẳng vào thiên điện.
Lưu quản gia hướng về phía Đồ công công nói: \”Vương phi đây là nghe tin Vương gia còn sống nên vui mừng quá mà thôi.\”
\”Chẳng phải vậy sao? Ai nghe được tin này mà không vui cho được? Bệ hạ mấy ngày nay cứ cười không khép miệng, ngài xem, còn ban thưởng biết bao nhiêu thứ tốt cho Hoài Vương phủ đấy, ha ha.\” Đồ công công nói tiếp, \”Bọn ta không quấy rầy nữa, quản gia mau tìm người đến xem tình trạng của Vương phi đi, đừng để chậm trễ sức khỏe của ngài ấy.\”
Lưu quản gia nghe vậy liền vội vàng gật đầu đồng ý.
Bên này vừa tiễn xong nhóm của Đồ công công, bên kia đại phu cũng đã đến nơi.
Dụ Quân Chước hôn mê mơ màng, mí mắt nặng trĩu tựa như bị rót chì. Bên tai y không ngừng vang lên những âm thanh hỗn loạn—lúc thì là tiếng nức nở khe khẽ của Chu Dung, lúc lại là giọng nói nôn nóng dò hỏi của Lưu quản gia, lúc thì là thanh âm của Nhan đại phu dặn dò dược đồng đi lấy thuốc.


