ed: junie
Lưu Nghi Vĩ đứng lên, nơm nớp lo sợ chào hỏi: \”Cố… Cố lão sư.\”
Cố Chiết Phong tiến lại gần, gật đầu lịch sự với Lưu Nghi Vĩ: \”Tôi có chút việc cần tìm Thôi Âu Ninh, có thể cho tôi chút không gian riêng được không?\”
Lưu Nghi Vĩ nhanh chóng đáp: \”Có thể, có thể!\”
Chưa kịp dứt lời, cậu đã lao ra khỏi cửa như sét đánh, còn rất chu đáo đóng cửa lại. Trước khi đi, cậu còn quay lại nhìn Thôi Âu Ninh, bày tỏ bằng ánh mắt \”Chúc anh bình an\”.
Thôi Âu Ninh: \”…\”
Trong phòng giờ chỉ còn lại Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong.
Thôi Âu Ninh định dùng thái độ vô lại để giải quyết tình hình. Hắn ngẩng đầu lên, cười nịnh nọt: \”Ôi, Cố ảnh đế đặc biệt tới tìm tôi, tôi thật là vinh hạnh ba kiếp…\”
\”Cậu ăn cơm chưa?\”
Cố Chiết Phong đột ngột cắt ngang lời Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh ngây người một chút, rồi trả lời: \”A? Chưa…chưa có.\”
Hắn chỉ vào bàn nhỏ với mấy món đồ ăn: \”Mới nãy Lưu Nghi Vĩ mang cho tôi chút đồ ăn, nhưng tôi chưa kịp ăn.\”
Cố Chiết Phong đặt chiếc túi màu đen mà anh đang cầm lên giường. Lúc này, Thôi Âu Ninh mới để ý rằng Cố Chiết Phong mang theo một chiếc túi.
Sau khi đặt túi xuống, Cố Chiết Phong cúi người kiểm tra chén đĩa trên bàn: \”Lạnh rồi, cất đi.\”
Vừa nói, Cố Chiết Phong vừa thu dọn đồ ăn và đặt chúng lên tủ.
Thôi Âu Ninh đâu dám để Cố Chiết Phong phải động tay, vội vàng tiến tới: \”Không sao, không sao. Tôi không đói bụng, lạnh cũng không vấn đề gì, tôi chỉ cần ăn vài miếng là được.\”
Nhưng Cố Chiết Phong đã nhanh tay hơn, cất hết đồ ăn vào tủ, rồi trở lại lấy túi xách, kéo khóa ra và lấy ra một hộp cơm bốn tầng bằng kim loại.
Hộp cơm màu bạc trông rất bình thường, nhưng trong hoàn cảnh này lại có chút kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên Thôi Âu Ninh thấy hộp cơm và Cố Chiết Phong xuất hiện cùng nhau.
Cố Chiết Phong với đôi tay trắng nõn, khéo léo mở hộp cơm, trông như một đoạn quảng cáo hộp cơm nào đó, đẹp đến kỳ lạ.
\”Cuộc họp báo vừa kết thúc, cũng đã khá muộn rồi.\” Vừa nói, Cố Chiết Phong vừa mở hộp cơm ra. \”Tôi chỉ kịp nhờ Dì chuẩn bị vài món đơn giản. Với lại, do mất khá nhiều thời gian di chuyển, nên tôi đã chọn mấy món ăn gia đình dễ giữ độ ngon.\”
Anh bày ba món ăn ra, gồm một món xào, một món chay, và một bát canh. Khi bày lên, anh còn cẩn thận kiểm tra độ nóng của chén đĩa: \”Vẫn còn ấm, may quá.\”
Cố Chiết Phong đưa một tầng cơm cho Thôi Âu Ninh: \”Ăn đi.\”
Thôi Âu Ninh đờ đẫn nhận lấy: \”Không… không cần phải phiền phức như vậy…\”
Thôi Âu Ninh cảm giác như mình đang ngồi trước pháp trường, chuẩn bị ăn bữa cuối cùng…
Cố Chiết Phong cắt ngang: \”Im miệng, ăn cơm đi.\”