Giọng điệu như thể là đó chuyện đương nhiên của hắn làm cho Văn Từ phải bật cười, \”Nói xong chưa?\”.
Cậu nhìn ra bên ngoài, \”Trời còn đang sáng này.\”
Văn Thanh không hiểu ý của cậu, vì thế không lên tiếng.
Văn Từ nói tiếp: \”Trời còn đang sáng mà cậu đã bắt đầu nằm mơ rồi à? Tôi về nhà phối hợp với cậu để diễn kịch? Nhìn tôi giống người rảnh rỗi lắm hả?\”.
Văn Thanh mỉm cười, \”Anh mà không rảnh? Chắc anh vẫn chưa tìm được công việc nhỉ? À, tôi nhớ anh tốt nghiệp đại học K cơ mà, bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học K mà không tìm được việc à? Tiếc thật.\”
\”Yên tâm, tôi có rảnh thì dù có đi nuôi heo giúp người khác, tôi cũng sẽ không giúp cậu diễn kịch đâu, chết lòng hộ.\” Văn Từ xua tay, lười chẳng muốn nói chuyện với hắn, \”Tôi nói không về nhà họ Văn làm phiền cậu thì sẽ không làm phiền cậu, cậu không cần phải đến đây tìm tôi để giả vờ, cậu không thấy mệt, nhưng tôi xem cậu diễn mệt, mau đi đi, đi đi.\”
Dường như hắn không ngờ Văn Từ sẽ nói như thế, Văn Thanh ngơ ra, nụ cười càng xán lạn hơn, \”Không được, nơi đó cũng là nhà anh mà. Ba mẹ nói rồi, chúng ta đều là con của ba mẹ, hơn nữa anh hai cứ như thế, không chỉ có mỗi ba mẹ đau lòng đâu, mà em cũng đau lòng nữa, mặc dù đáng lẽ anh nên cút đi, nhưng mà em không muốn ba mẹ vì anh mà đau lòng.\”
Giọng điệu thay đổi thất thường cứ như là hai người khác nhau vậy, Văn Từ hứng thú liếc nhìn hắn thêm vài lần.
Mặc dù cậu trong tiểu thuyết không chuyển ra ngoài, lúc nào cũng cố ý nhằm vào Văn Thanh, nhưng Văn Thanh cũng không luôn miệng gọi cậu anh ơi anh à như thế, cũng không có vẻ mặt u ám như lúc này, mà phải là cực kỳ lạnh nhạt xa cách với cậu mới đúng.
Bây giờ cậu đã đi lệch với tình tiết trong tiểu thuyết, lẽ nào Văn Thanh cũng lệch theo cậu rồi ư? Nếu không thì sao lại hành xử lạ lùng đến thế.
\”Những gì nên nói tôi đã nói xong rồi.\” Văn Từ làm động tác mời, \”Thường thì tôi sẽ tiễn bạn của mình, nhưng tiễn cậu thì không cần phải làm.\”
\”Nhà của anh hai đẹp quá đi.\” Văn Thanh giả vờ như không nghe cậu nói gì, tự đánh giá căn nhà rồi nói với chính mình: \”Đẹp đến mức em cũng muốn chuyển lại đây. Hay em về nhà xin ba mẹ chuyển qua đây ở với anh nha, em cũng lớn rồi, không nên ở nhà mãi.\”
Biết hắn cố ý làm mình buồn nôn, Văn Từ chỉ cười cười: \”Không nhé, tôi chỉ quen ở với người bình thường, không có cách nào ở chung nhà với cái thứ thích diễn sâu đâu.\”
\”Ý của anh hai là, em trở về làm anh phiền lòng sao?\”. Văn Thanh nhíu mày, vẻ mặt như đang trầm tư suy nghĩ.
Nhãi con đáng ghét cũng biết giả vờ đấy chứ.
Văn Từ nhìn Văn Thanh, cười khẩy: \”Cậu nghĩ nhiều quá, cậu là con trai của ba mẹ, về nhà là điều nên làm, tôi không thấy phiền lòng gì cả, cũng sẽ không vì cậu mà phiền lòng chuyện gì, đừng có tự dát vàng lên mặt mình chứ.\”
\”Vậy tại sao anh không về với em? À, em biết rồi, trong lòng anh vẫn đang giận chuyện em trở về đúng không? Vậy hôm nay em thu dọn hành lý rồi về lại chỗ cũ nhé, anh hai đừng vì em mà chuyển đi được không.\” Văn Thanh cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ, trông vô cùng tủi thân, \”Em sẽ nói rõ với ba mẹ, sẽ không để anh ấm ức đâu ạ.\”