\”Đi nhanh như vậy làm gì.\” La Minh Yêu nhanh chóng đuổi theo Trì Quan Yếm, buồn bực bảo: \”Hôm nay anh lạ lắm nhé, tôi còn chưa kịp hiểu vì sao hôm nay anh lại đến đây này, không giống anh ngày thường chút nào.\”
Trì Quan Yếm đáp lại với giọng điệu trầm lắng: \”Gặp một người.\”
\”Gặp ai cơ?\” La Minh Yêu càng dấy lên nghi ngờ, \”Anh đừng nói với tôi hôm nay anh đến đây để gặp Nguyên Tốc nhé?\”
Anh ta chợt nhớ tới chuyện gì, đột nhiên vỗ tay một cái, nháy mắt ra hiệu với anh, \”Lẽ nào là cái người lần trước khiến anh cười tươi như hoa? Là ai thế?\”
Lần trước bọn họ gọi video cho nhau, Trì Quan Yếm lại cười rất chi là dịu dàng, anh ta tò mò đến nỗi mất ngủ cả đêm, trằn trọc mãi mà vẫn không nghĩ ra được Trì Quan Yếm cười với ai.
\”Đã gặp được rồi.\” Trì Quan Yếm lạnh lùng đáp.
Khoảnh khắc vừa đi vào thang máy, anh vừa liếc mắt là nhận ra ngay, cậu đứng yên một chỗ, hơi cúi đầu nhìn điện thoại, gương mặt vừa trắng vừa mịn màng, người đó không ai khác ngoài Văn Từ.
\”Gặp được rồi?\” La Minh Yêu ngoảnh đầu lại nhìn đằng sau, \”Ba người lúc nãy trong thang máy?\”.
Trì Quan Yếm không trả lời, mặt không cảm xúc đi vào trong đại sảnh.
La Minh Yêu chỉ đành vội vã chạy theo, anh ta đưa thiệp mời cho người đứng canh cửa, sau đó đi vào bên trong cùng với Trì Quan Yếm.
\”Trì Quan Yếm, Trì Quan Yếm đó, thật sự là anh ấy à?\” Vừa đi ra khỏi thang máy, Hàn Thiện vô cùng kích động, cũng mặc kệ Văn Từ bình thường mình hay chướng mắt, bắt đầu thảo luận với các cậu, \”Hôm nay đến đây quả nhiên là lựa chọn đúng đắn, vậy mà gặp được Trì Quan Yếm hàng thật giá thật, nếu có cơ hội hợp tác với anh ta, công ty của tao sẽ lên tầm cao mới ngay.\”
Lý Thạnh Thừa muốn nói lại thôi, sợ cậu ta bị đả kích, \”Mày cho rằng người ta thèm để ý đến mày à? Người muốn hợp tác làm ăn với anh ta xếp hàng quanh cái thành phố R này mấy vòng lận đó.\”
Hàn Thiện: \”…\”
Đã nói đúng còn nói to, quả thật cậu ta không xứng.
Lý Thạnh Thừa chọc cánh tay của Văn Từ, \”Cậu sao thế? Từ lúc ra khỏi thang máy là mình thấy lạ rồi.\”
\”Không có gì.\” Văn Từ lắc đầu.
Cậu chỉ không ngờ mình sẽ gặp phải phản diện vào ngày hôm nay.
Nhớ lại lúc ngất xỉu, khi nhìn thấy những hình ảnh kia, toàn thân Văn Từ lập tức có cảm giác không được tự nhiên.
Cậu cũng không biết vì sao mình lại sợ nhân vật phản diện này nữa, nhưng mà nó là một loại sợ hãi có sẵn từ trong tiềm thức.
Khách mời đã đến khá đông đủ, ba người Văn Từ vừa vào bên trong, bữa tiệc sinh nhật cũng vừa bắt đầu.
Nguyên Tốc đứng trên bục trung tâm, lớn giọng phát biểu cảm nghĩ về ngày sinh nhật hôm nay của mình.
Văn Từ đứng ở khu đồ ăn, cậu cầm bánh kem lên nếm thử một miếng, chiếc muỗng trong miệng còn chưa kịp lấy ra, một chùm tia sáng đột nhiên chiếu xuống người cậu, Văn Từ ngây người, vừa cắn muỗng vừa ngẩng đầu lên theo bản năng.