Thuốc mỡ hơi lạnh, Ôn Chung Ý bôi một lớp mỏng lên lưng Mạnh Xuyên, sau đó thấm ướt băng gạc, cẩn thận đắp lên vết thương.
Mạnh Xuyên quay lưng về phía anh, chỉ có thể cảm nhận được những đầu ngón tay của Ôn Chung Ý di chuyển trên da mình. Lòng ngón tay anh có vết chai, chạm vào khiến da hắn ngứa ran.
\”Xong rồi.\” Ôn Chung Ý đứng thẳng người, nói: \”Nằm yên đó cho khô một lát.\”
\”Ừ.\” Mạnh Xuyên ngoan ngoãn nằm sấp, không cựa quậy.
Ôn Chung Ý vào nhà vệ sinh rửa tay, rồi quay lại ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh Mạnh Xuyên, lấy một quyển sách từ dưới bàn trà, yên lặng đọc.
Mạnh Xuyên nằm đó, liếc nhìn anh qua khóe mắt.
Hắn biết đáng lẽ ra mình nên tranh thủ cơ hội này để dò hỏi, tìm hiểu về Ôn Chung Ý, hoặc khéo léo khai thác những điều mình muốn biết.
Ví dụ như tại sao Ôn Chung Ý lại giỏi đánh nhau như vậy, vì sao anh lại khó chịu khi hắn đi bar, hay tại sao lại có vết chai ở hổ khẩu tay phải.
Dù hỏi rồi chưa chắc Ôn Chung Ý sẽ trả lời, nhưng còn hơn là không hỏi gì cả.
Thế nhưng Mạnh Xuyên lại không lên tiếng.
Hắn không hiểu sao lại không muốn phá vỡ bầu không khí yên bình và dễ chịu lúc này.
Trong tầm mắt, Ôn Chung Ý lật sang trang mới, làn gió nhẹ từ động tác ấy khẽ thổi vài sợi tóc trước trán anh, âm thanh giấy sột soạt nghe rất thư giãn.
Ngay khi Mạnh Xuyên sắp ngủ gật, Ôn Chung Ý đóng sách lại, liếc hắn một cái rồi nói: \”Gần được rồi.\”
Anh gỡ băng gạc xuống, ném vào thùng rác, sau đó cột miệng túi lại và đặt sang một bên.
Mạnh Xuyên mặc lại áo, lúc rời đi rất tự giác xách theo túi rác kia.
Ôn Chung Ý không tiễn hắn, chỉ dặn: \”Đi chậm thôi.\”
Mạnh Xuyên đứng ở cửa quay đầu lại, ánh mắt rơi vào dáng vẻ một mình ngồi trên ghế sofa của Ôn Chung Ý, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác lưu luyến khó tả.
\”Tôi…\” Mạnh Xuyên hơi mấp máy môi, phát ra một âm tiết.
\”Gì?\” Ôn Chung Ý nhìn sang.
Mạnh Xuyên dừng một chút, không nói tiếp nữa, chỉ cười nhạt như không có gì: \”Không có gì, anh ngủ sớm đi.\”
Nói xong, hắn đóng cửa rời đi.
Đêm đã khuya, Ôn Chung Ý ngồi trên sofa một lúc rồi đứng dậy vào phòng tắm.
Anh tắm xong, sấy khô tóc, sau đó đi lấy điện thoại đang sạc trên bàn trà.
Mười phút trước, Mạnh Xuyên gửi cho anh một tin nhắn: \”Tôi làm rơi bật lửa trên ghế sofa phải không?\”
Ôn Chung Ý liếc nhìn sofa, cúi xuống tìm một lúc, cuối cùng nhặt được chiếc bật lửa bị kẹt trong khe ghế. Nó được khảm đá, trông có vẻ không rẻ.
Anh nhắn lại: \”Phải.\”
Mạnh Xuyên nhanh chóng trả lời: \”Anh giữ giúp tôi nhé, tôi rảnh sẽ qua lấy.\”