Editor: Tờ Tờ
——————
Mộ Thích Trần cảm thán: “Quan hệ giữa bạn cùng bàn của hai em thật tốt quá.”
Hoắc Minh: “……”
[ Khúc Tiểu Khê ]: “……”
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy im lặng của [ Khúc Tiểu Khê ], Hoắc Minh vẫn bình tĩnh lấy một quả táo từ rổ hoa quả, tùy ý nói: “Cậu không thể ăn chuối sao? Tôi không nhớ có chuyện đó.”
[ Khúc Tiểu Khê ]: “…”
[ Khúc Tiểu Khê ]: Giải thích không phải nên có lệ một chút sao!
Hoắc Minh thật đúng là chỉ qua loa lấy lệ như vậy, hắn cầm quả táo đi đến hàng phía sau của phòng vẽ tranh, bộ dáng cực kì hứng thú với những bài vẽ ưu tú dán trên tường.
[ Khúc Tiểu Khê ] cũng không thể làm gì hắn, chỉ đành tiếp nhận quả táo trong tay Mộ Thích Trần, quay đầu đi theo Hạ Lê cùng ngắm bức tranh mới vừa rồi Mộ Thích Trần đang vẽ dở.
Hoắc Minh một mình đối diện bức tường chỉ toàn những bản phác thảo, mặt không cảm xúc mà cắn quả táo, đôi mắt đen nhánh của hắn lại lạc đến góc khác, nơi có bức tranh vẽ phong cảnh núi phía sau trường học.
Giữa sắc thái thanh thoát trừu tượng của bức tranh lại xuất hiện một nét vẽ đầu heo cực kì thu hút.
Một bên ba người vừa nói vừa cười, một bên Hoắc Minh lẻ loi gặm quả táo.
Khúc Tiểu Khê muốn biết lần đầu tiên [ Khúc Tiểu Khê ] cùng nam nữ chính đồng thời gặp nhau sẽ cùng nói những gì, nhưng quay đầu nhìn lại bóng dáng Hoắc Minh một tay đút túi đầy lạnh lùng, Khúc Tiểu Khê vẫn cất bước đi tới bên cạnh Hoắc Minh.
“Cảm ơn cậu.” Khúc Tiểu Khê ngửa đầu nói.
Hồi lớp 10, Mộ Thích Trần luôn nhét cho cậu đủ thứ đồ linh tinh, có bút marker có đồ ăn vặt, thậm chí còn có một cái đồng hồ.
Khúc Tiểu Khê đã lấy hết can đảm cự tuyệt nhưng Mộ Thích Trần vẫn chỉ coi là cậu đang khách sáo. Nhóc ngốc dũng khí có hạn, thật sự không từ chối được đến lần thứ hai, bèn đem mấy thứ này khuân vác về phòng học, mỗi ngày nhìn chúng đến phát sầu.
Không muốn nhận, lại không biết xử lý như thế nào, rất chi là buồn rầu một trận.
Hoắc Minh vốn tưởng rằng cậu nguyện ý nhận chúng nhưng mấy ngày liên tiếp nhìn thấy nhóc ngốc ngoan ngoãn cầm quả chuối ăn không hết trở về, bèn hỏi cậu vì cái gì không từ chối ý tốt của thầy mỹ thuật.
Nhóc ngốc lúc này mới lắp bắp giải thích, nói chính mình từng từ chối qua rồi, nhưng giống như không có tác dụng lắm.
Lúc ấy Hoắc Minh trực tiếp lấy đi đống đồ đã chiếm đầy bàn Khúc Tiểu Khê, cũng không nói cho Khúc Tiểu Khê đã cầm đi đâu.
Khúc Tiểu Khê chỉ cho rằng những thứ làm cậu buồn rầu, tựa như sữa bò giống nhau, giao cho Hoắc Minh liền không có việc gì, không cần hỏi lại nữa.
Thật ra Hoắc Minh lén đi tìm thầy Mộ, thay cậu đem đồ vật trả lại, còn giúp cậu nói lời cự tuyệt.
Trách không được sau đó thầy Mộ không còn cho cậu những đồ vật quý giá nữa, chỉ là đôi khi bảo cậu mang về chút đồ ăn vặt có sẵn trong phòng vẽ.