Dịch edit beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com)
Wattpad: tuyetnhi0753
WP: nhacomeoltn.wordpress.com
Ins: @tuyetnhi0753
***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi
🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ân Tu nhất thời trầm mặc, cậu nhìn quanh căn phòng đã bị gặm cắn tứ tung, ngay cả lớp vữa trát tường cũng không còn được bao nhiêu, hoàn toàn có thể nhìn ra đây là khu vực của Phàm Ăn.
Nhưng nghe được câu đói bụng từ miệng Lê Mặc thì cũng quá là trẻ con rồi đó.
\”Chỉ là đói bụng thôi sao? Không cần ăn mấy thứ đặc biệt gì à? \”Ân Tu chẳng tin được Bạo Nộ có thể xúi giục khiến người ta mất khống chế giết người, mà Phàm Ăn thì chỉ đơn thuần là đói bụng như vậy thôi.
Mu bàn tay nhô lên một con mắt, nhìn Ân Tu: \”Cậu còn muốn ăn cái gì? \”
Ân Tư ngẫm nghĩ theo logic của phó bản: \”Nghĩ như thế nào thì tác dụng phụ của một Phàm Ăn như anh thì chắc là sẽ khiến tôi mất kiểm soát mà đi ăn thịt người, đúng chứ? \”
Mu bàn tay im lặng một hồi, sau đó truyền đến giọng nói nghiêm chỉnh của Lê Mặc: \”Con người không thể ăn thịt nhau đâu, cậu là người, sao lại có ý nghĩ đi ăn thịt đồng loại cơ chứ, tôi không hề có ý định bảo cậu đi ăn thịt người, mà cậu đã tự đề xuất trước luôn rồi. \”
Ân Tu cảm thấy thiết lập của các phó bản thông thường đều là như vậy, chẳng qua là do Lê Mặc quá khác biệt, không bị phó bản trói buộc, cho nên hầu như cũng chẳng gây ra tác dụng phụ gì cho Ân Tu.
\”Ừm… thôi vậy. \”Câu nói có hơi khựng lại của Ân Tu thể hiện rõ sự thất vọng.
Lê Mặc nhìn cậu, không nói gì.
Tiếp đến Ân Tu lại nói: \”Không ăn người, vậy ăn dị quái thì sao? Anh thấy sao nào? \”
Lê Mặc đáp lại một cách chuẩn mực: \”Không đủ cho chúng ta ăn đâu. \”
Anh ta muốn ăn, Ân Tu cũng muốn, phó bản chỉ có chút xíu dị quái, vậy chẳng phải sẽ đánh nhau giành ăn hay sao?
\”Ò. \”Giọng điệu của Ân Tu vẫn chất chứa nhiều mất mát lắm.
Cậu dời tầm mắt khỏi ô cửa sổ, không tiếp tục nhìn Diệp Thiên Huyền nữa, dù sao thì anh ta cũng đang lăn lộn tốt lắm, thế là cậu xoay người tiếp tục đi, chuẩn bị nhanh chóng lấy lại đao của mình.
Lê Mặc nổi lên trên mu bàn tay của Ân Tu và nhìn cậu, qua một lúc thì nhẹ nhàng thốt ra một câu: \”Tuy tôi không phải là con người, nhưng tôi nắm rõ những hành vi nên có của một con người, tôi sẽ không để cho cậu phải có quá nhiều hành động phi nhân loại. \”
Có thể Lê Mặc đang muốn nói với cậu rằng anh ta sẽ không thêm thắt nhiều tác dụng phụ cho cậu, nhưng Ân Tu nghe mà cảm thấy Lê Mặc đang ám chỉ bản thân mình không giống một con người.
\”Biết rồi. \”Ân Tu làu bàu lướt qua, không ngờ rằng bản thân lại có ngày bị một sinh vật không phải người dạy cách làm người.