ed: junie
Tề Niệm ăn uống xong, từ từ đi theo Chử Thiên Hằng ra cửa.
Trước khi rời khỏi nhà, cậu vẫn còn ôm một chút hy vọng quay đầu nhìn về phía Ninh Mẫn với ánh mắt mong cầu.
Dì, cứu mạng!
Nhưng Ninh Mẫn chỉ mỉm cười nhìn họ, vẻ mặt đầy vui mừng như thể có thể nhìn thấy một tương lai tươi sáng với mối quan hệ anh em tốt đẹp của họ.
Chử Thiên Hằng quay đầu nhìn Tề Niệm đang đứng bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu: \”Em trai, sao còn chưa đi?\”
Tề Niệm giật mình, cúi đầu bước nhanh đuổi kịp Chử Thiên Hằng.
Chử Thiên Hằng mở cửa gara, lấy ra một chiếc xe thể thao màu hồng nhạt rồi nói với Tề Niệm: \”Lên xe.\”
Tề Niệm chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng ngồi lên ghế phụ.
Sau đó, chiếc xe thể thao lao vút đi với tốc độ nhanh chóng như chớp. Đến nơi, Chử Thiên Hằng dừng xe nhìn Tề Niệm đang nôn bên ven đường, tâm trạng vui vẻ nói: \”Thật là vô dụng.\”
Tốc độ không ngừng tăng lên, Tề Niệm có chút không chịu nổi, lén lút giơ ngón giữa ra, chĩa về phía Chử Thiên Hằng. Nhưng khi cảm thấy ánh mắt của đối phương như nhìn xuyên qua lưng mình, Tề Niệm lập tức thu lại tay, ngoan ngoãn đi theo sau Chử Thiên Hằng.
Họ đến một khu câu lạc bộ cao cấp. Sau khi vào, Chử Thiên Hằng tháo khẩu trang và kính râm xuống. Khuôn mặt nổi tiếng của hắn lập tức lộ ra khiến mọi người xung quanh không thể không liếc nhìn, tò mò đánh giá.
Trước mặt người ngoài, Chử Thiên Hằng có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng khi thấy mọi người nhìn mình, hắn lại mỉm cười một cách ôn hòa, khiến những người nhìn hắn không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Tề Niệm muốn nói với những người xung quanh rằng, thật ra Chử Thiên Hằng ác liệt đến mức nào, nhưng giờ đây cậu vẫn còn cảm thấy choáng váng vì tốc độ xe.
Ở câu lạc bộ cao cấp này, mọi người đều rất giữ quy củ. Dù đã thấy Chử Thiên Hằng thì họ cũng chỉ đứng từ xa nhìn mà không đến làm phiền.
Tề Niệm thu mình lại, cố gắng làm cho sự hiện diện của mình trở nên vô hình, lặng lẽ theo Chử Thiên Hằng bước vào một gian ghế lô.
Ghế lô xa hoa và tráng lệ đến mức khiến Tề Niệm suýt chút nữa bị choáng ngợp. Cậu nhìn xung quanh, thích ứng dần và thậm chí có cảm giác hơi thích thú với không khí ở đây. Bất chợt, Tề Niệm cảm thấy, đúng là anh em, người này cùng nguyên chủ có điểm gì đó rất giống nhau.
Ừm… Dù sao thì hai người cũng không có quan hệ huyết thống.
Trong ghế lô có vài người, nhìn qua thì có vẻ quan hệ khá thân thiết với Chử Thiên Hằng. Khi họ nhìn thấy Tề Niệm, đều không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.
Tuy nhiên, vì Chử Thiên Hằng không chủ động giới thiệu, nên họ cũng không hỏi gì thêm.
Chỉ có một chàng thanh niên có vẻ ngoài văn nhã và thanh tú ngồi cạnh Chử Thiên Hằng. Cậu ta nhìn Tề Niệm với vẻ tò mò, rồi cười nói: \”Thiên Hằng, sao không giới thiệu một chút?\”