Sau Khi Bị Lộ Tiếng Lòng Nhóc Sợ Xã Hội Được Lão Đại Đoàn Sủng – Chương 3: Anh… cảm ơn anh☆ – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Sau Khi Bị Lộ Tiếng Lòng Nhóc Sợ Xã Hội Được Lão Đại Đoàn Sủng - Chương 3: Anh... cảm ơn anh☆

ed: junie

Trong chiếc Lincoln màu đen, Chử Dung Thời đang lắng nghe báo cáo công tác từ trợ lý thì chiếc điện thoại bất ngờ rung lên.

Chử Dung Thời nhìn vào màn hình, cầm lấy di động: \”Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút đã.\”

Khi nhận cuộc gọi, giọng Ninh Mẫn vội vã vang lên qua ống nghe: \”Dung Thời, Niệm Niệm lại gặp chuyện rồi, hiện tại thằng bé đang ở bệnh viện Nhân Dân số 1. Mẹ đang ở xa quá,con mau đi xem sao.\”

Chử Dung Thời trả lời ngay lập tức: \”Được rồi, mẹ đừng lo, con sẽ đi ngay.\”

Cúp máy xong, Chử Dung Thời ra lệnh cho tài xế lái xe đến bệnh viện Nhân Dân 1. Trong suốt quãng đường, anh không nói lời nào, nhưng trợ lý nhanh chóng nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của Chử Dung Thời.

Hắn đã nghe được một phần nội dung cuộc gọi, hình như là có chuyện liên quan đến em trai của Chử Dung Thời.

Trợ lý cảm thấy hơi lạ. Mặc dù trước đây khi công việc bận rộn, Chử Dung Thời cũng gặp những tình huống tương tự, nhưng bao giờ anh cũng rất bình tĩnh. Hơn nữa, Chử Dung Thời luôn xem Tề Niệm như một vấn đề cần xử lý cho xong vì sợ mẹ lo lắng, chứ không bao giờ để lộ cảm xúc. Vậy mà lần này, thái độ của anh lại có vẻ rất quan tâm.

Trợ lý không hiểu lắm, nhưng có lẽ Tề Niệm không phải người đáng được thương hại, bởi vì cậu ta gây chuyện suốt, nếu đó mà là em trai của trợ lý, hắn chắc chắn sẽ ra tay thật mạnh mẽ.

Chử Dung Thời lại nhớ đến Tề Niệm sáng nay, gương mặt ngây thơ như một đứa trẻ đã khiến anh cảm thấy nặng lòng. Sắc mặt càng trở nên u ám hơn.

Tại bệnh viện, một giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi đang đau đầu khuyên nhủ Hàn Kiệt: \”Hàn Kiệt, em bình tĩnh lại đi.\”

Người phụ nữ đứng cạnh, chính là mẹ của Hàn Kiệt. Bà có một gương mặt khá giống con trai, ngay cả thái độ biểu cảm cũng không khác gì Hàn Kiệt-thái độ chanh chua, khó chịu.

Bà ta mặc một bộ đồ hàng hiệu, vẻ mặt kiêu ngạo, thân hình béo lùn, đang không ngừng chửi rủa Tề Niệm.

Nghe giáo viên hướng dẫn khuyên nhủ, Hàn Kiệt mẹ liếc xéo rồi phản bác: \”Bình tĩnh gì chứ! Cô nói xem, tôi có thể bình tĩnh sao? Con trai tôi giờ thành ra thế này, cô còn đứng đây giúp đỡ Tề Niệm. Không phải tôi nói, cô còn trẻ, đợi cô có con rồi sẽ hiểu tâm trạng của tôi.\”

Giáo viên hướng dẫn mặc dù bị Hàn Kiệt mắng, vẫn kiên nhẫn giải thích: \”Cô Hàn, tôi không giúp đỡ ai cả, con trai bà là tự mình gây chuyện, làm sao trách Tề Niệm được.\”

\”Cô còn nói không giúp đỡ nó?!\” Mẹ Hàn Kiệt giẫm giày cao gót đi qua, vung tay lên, khí thế như muốn đè bẹp người khác. \”Con trai tôi cao lớn thế này, sao có thể tự ngã được? Cô nhìn tôi ngốc lắm à?\”

Lúc này, Hàn Kiệt ngồi trên ghế, trán băng bó, sắc mặt tái nhợt. Tuy vậy, kỳ lạ là từ đầu đến cuối hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tề Niệm, ánh mắt đầy thù hận và sợ hãi.

Tề Niệm đứng phía sau y tá, không nói gì, đầu cúi thấp. Tóc quăn của cậu xòa xuống rối bù, dáng vẻ mệt mỏi khiến cậu càng thêm dễ thương, như một con cừu nhỏ bị bắt nạt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.