Mấy tháng nay Vương Nhất Bác luôn cố gắng dành cho Tiêu Chiến những đãi ngộ tốt nhất , tuy là như vậy , nhưng vì những vết thương đau đớn đã để lại trong lòng anh dấu ấn khá sâu nên đối với người kia anh vẫn không tài nào mở lòng nổi.
Giống như một tấm gương hoàn mỹ , đã bị đánh vỡ rồi thì dù có hàn gánh như thế nào cũng không thể trở về nguyên trạng được. Ấy vậy mà , Vương Nhất Bác chưa bao giờ muốn bỏ cuộc trước sự im lặng của người kia. Hắn có thể sẽ không hàn gắn được chiếc gương đấy nhưng có lẽ , sẽ nối liền lại cuộc tình dang dở của họ , hắn tin nếu dùng cả chân tâm sẽ có ngày hắn chữa lành được những vết thương chằng chịt trong lòng Tiêu Chiến.
Thực ra , khi con người có niềm tin vào một việc gì đó , cũng có nghĩa là họ đã dành phần thắng đến một nửa rồi.
.
– Sao vậy ? Món này em làm không ngon hay sao?
Vương Nhất Bác mới bắc nồi canh gà xuống bàn đã thấy mặt người đối diện tái xanh , nhăn nhó thành một đoàn rồi thân ảnh bé nhỏ vội gồng mình lên , chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Nôn.
– Tiểu Tán , có sao không?
Hắn nhẹ nhàng đỡ anh ngồi vào bàn ăn cơm , tiện tay rút một mớ khăn giấy , lau đi khóe miệng cùng hai bàn tay nhỏ vẫn đang ướt nước của người kia. Trước sự lo lắng của hắn , Tiêu Chiến không phản ứng lại mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu , ngoan ngoãn ngồi lại một chỗ , mắt chốc chốc lại liếc bát canh cá ở bên cạnh , mùi tanh bắt đầu sộc lên , đánh vào khứu giác , cổ họng một lần nữa lại lợm lên một cỗ chua chua.
– Anh , đau ở đâu? Bị đau ở đâu?
Vương Nhất Bác cũng dần mất kiên nhẫn , trở lên cuống quýt hơn bao giờ hết , hiếm lắm mới có một buổi chiều hắn ở nhà , định bụng dành thời gian nấu món gì ngon ngon cho người kia , giờ lại thành cơ sự này. Hắn cũng không hiểu , rõ ràng tay nghề của hắn mấy tháng nay có những bước tiến triển không hề nhỏ cơ mà.
– Hay để em đổ đi , nấu món khác cho anh.
Tiêu Chiến nhìn hắn động tác nhanh chóng , muốn đổ mấy món trên bàn đi , lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ tiếc nuối , vội vàng kéo tay áo hắn lại.
– Không cần… tôi tiếc…
Dù sao , Vương Nhất Bác cũng rất ít khi vào bếp , mấy năm trước khi còn ở bên nhau , do công việc của cả hai đều quá bận rộn mà Tiêu Chiến hầu như chưa bao giờ thấy hắn lụng cụng ở trong bếp nấu ăn cả. Nếu có thời gian rảnh , thì tất nhiên , người chuẩn bị đồ ăn cũng là anh chứ không phải hắn.
Tiêu Chiến còn nhớ , lúc đấy vì ăn món ăn anh nấu mà Vương Nhất Bác đột ngột tăng cân , sáu cái múi bụng rất nhanh dồn vào làm một , phía công ti thấy thế loạn nhốn nháo bắt hắn đi tập thể hình các kiểu. Nhưng mấy món ăn anh làm là thứ hắn muốn cai là chuyện bất khả thi , vì vậy sau khi ăn xong chỉ còn cách chăm chỉ luyện tập. Bỗng chốc nghĩ về quá khứ , nghĩ về cái má sữa của người kia , Tiêu Chiến không nhịn nổi , khóe miệng cong lên , bất giác môi nhỏ đã vẽ thành một nụ cười thập phần hoàn mỹ.