– Bác sĩ , vết thương kia sẽ không để lại di chứng chứ?
Là giọng trầm khàn của Vương Nhất Bác vọng lại.
– Vết thương về cơ bản không đáng lo ngại , chỉ cần chăm sóc tốt là ổn rồi. Còn về phần bệnh nhân và đứa nhỏ trong bụng cần chú ý nhiều hơn , cậu ấy bị suy nhược cơ thể nặng.
Nghe bác sĩ nói vậy , Tiêu Chiến ngay lập tức giật bắn mình vì ngạc nhiên nhưng cuối cùng vẫn là vui mừng đặt tay lên bụng mình , ở đây lại có một sinh linh sắp đến với thế giới. Đã rất lâu rồi anh không cười hạnh phúc đến như vậy.
– Anh ta … có đứa nhỏ? Bác sĩ anh ta là nam nhân.
Vương Nhất Bác vô cùng kinh ngạc , hắn không hiểu mình đang nghe câu chuyện li kì , kinh thiên động địa hay gì nữa , mắt mở lớn , hai tay đặt lên vai bác sĩ.
– Có một số trường hợp , vẫn có thể thụ thai nhưng khi sinh hạ sẽ vô cùng nguy hiểm. Còn chưa kể đến bệnh trạng của cậu ta , cậu ấy đã bị sảy thai một lần , lần này có khi còn vất vả và khó khăn hơn nhiều. Mong gia đình cố gắng.
Hắn nghe nói vậy trong lòng vô cùng kinh hỉ , cúi đầu nói : \” Cảm ơn bác sĩ \” vô số lần. Hắn biết đứa nhỏ bị mất kia không phải con của hắn , cũng biết Tiêu Chiến ngoài hắn rã đã lên giường với vô số người nhưng hắn tin đứa nhỏ chưa ra đời này sẽ nối lại đoạn tình duyên đã bị cắt đứt của hai người họ. Nhưng cuộc đời đâu phải dễ dàng nói muốn là được ngay, hắn nghĩ như vậy nhưng mọi sự sẽ đúng như vậy chứ?
.
.
.
Đêm muộn .
Tâm trạng Vương Nhất Bác vô cùng vui vẻ , hôm nay hắn hủy lịch trình một ngày , ý muốn ngồi một bàn , ăn với Tiêu Chiến một bữa cơm. Hắn thay đổi thái độ , gắp vào bát anh vài món ngon. Tiêu Chiến thấy hắn như vậy , sợ bản thân sẽ yêu hắn sâu đậm hơn , sau này sẽ không thể cắt đứt . Hai người có duyên nhưng không phận thì đừng nên cãi lại ông trời nữa , chi bằng ly tán nhanh một chút có lẽ sẽ không ai phải khổ đau , thiệt thòi.
– Đứa nhỏ , không phải của cậu….
Tiêu Chiến đặt bát xuống , ánh mắt không một chút gợn sóng nhìn thẳng vào hắn.
– \” Cạch \” – Bát trên tay hắn cũng rơi xuống , lăn một vòng trên mặt bàn \’, trong hắn bây giờ nổi lên vô vàn cảm xúc , hốt hoảng , sợ hãi , đau khổ nhưng cuối cùng vẫn là thống hận.
– Anh nói cái gì? Nói lại tôi nghe.
Hắn đứng bật dậy , bóp cằm Tiêu Chiến để ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau. Tròng mắt hắn vì giận dữ đã biến thành đỏ ngầu.
– Đứa nhỏ là của người khác…. nên cậu nhanh chóng thả tôi đi thì hơn. Chúng ta đến tận cùng vẫn là không có lấy một chút quan hệ gì cả.
– \” Bốp \” – hắn dùng một lực vô cùng mạnh giáng xuống mặt đối phương một cái tát.
– Nói dối ,anh vẫn luôn ở cạnh tôi.
– Cậu ngây thơ quá rồi đấy , chuyện kia không phải chỉ nửa tiếng là có thể xo…
Không đợi anh nói hết hắn đã nắm lấy bát cơm trên mặt bàn ném tới , Tiêu Chiến không phòng bị liền bị đau đến say sẩm mặt mày , trước mắt cũng hóa thành mờ mờ ảo ảo.