– Vương Nhất Bác , cầu xin cậu , đừng ép tôi nữa , bây giờ chúng ta rõ ràng là không thể… không thể nào đâu… A—!
– Van cầu cậu… tha cho tôi….
Tiêu Chiến yếu ớt túm lấy cánh tay hắn như muốn được ban ơn , nhưng sức lực nhỏ bé như vậy có thể ngăn cản một người đã mất hết lí trí như hắn ư? Nửa tháng trời , hắn khóa trái cửa không cho Tiêu Chiến ra ngoài , đến điện thoại của anh cũng bị hắn đập nát. Tiêu Chiến muốn chạy lại không tìm thấy đến một đường nhỏ để thoát thân , căn hộ của Vương Nhất Bác cơ bản là ở tầng rất cao của một khu trung cư đồ sộ , tráng lệ , vì vậy , muốn mở cửa sổ chạy ra ngoài là điều không thể. Dù không muốn đi chăng nữa anh buộc phải chấp nhận , một là bị giam lỏng hai là chết… nhưng chết cũng đâu dễ dàng như vậy?
Từng ngày cứ thế nặng nề trôi qua , Vương Nhất Bác vẫn cho rằng người kia xa mình lâu ngày quá nên mới sinh ra ác cảm như thế này. Trong đầu hắn luôn giữ khư khư cái suy nghĩ độc đoán của chính mình rồi tự ý giam lỏng Tiêu Chiến ở một chỗ.
Nếu như chúng ta ngày nào cũng được ở bên nhau , thì tình cảm sẽ lại sinh sôi nảy nở lại thôi…..
.
– Câm miệng!
Vương Nhất Bác dùng sức lực của bản thân để áp đảo người đang nằm bên dưới hắn , cánh tay cũng thuận theo đó rất nhanh mở hộp tủ đầu giường lấy ra một mớ thuốc màu trắng , bóp lấy cằm Tiêu Chiến rồi đổ vào.
Vương Nhất Bác nghĩ mình thật giống cầm thú , vì muốn lấy lại tình cảm mà Tiêu Chiến dành cho mình như trước đây mà hắn không từ một thủ đoạn nào cả , hết đánh đập lại chửi mắng , bằng bất cứ giá nào , bằng bất cứ cách tồi tệ , tàn nhẫn , bỉ ổi nào , hắn làm vậy chỉ muốn giữ anh lại , hắn không có lỗi , lỗi là tại Tiêu Chiến muốn rời xa hắn trước. Nhưng cho dù hắn dùng cách gì đi chăng nữa , người kia vẫn không đồng ý , vì vậy , hắn đã mua loại thuốc kích dục có nồng độ mạnh này về , như một chất nền xúc tác hiệu quả nhất , chỉ có nó mới giúp hai người họ quấn quýt bên nhau.
Tiêu Chiến cố chấp phản kháng nhưng lại vì tác dụng kích tình của thuốc mà không khống chế nổi bản thân , mỗi ngày đều ở bên dưới hắn yếu ớt rên rỉ.
– Dám nôn ra tôi sẽ làm anh đến sáng.
Vương Nhất Bác điên cuồng thúc mạnh vào bên trong hậu huyệt đang co rút , lúc khép lúc mở của Tiêu Chiến , huyệt động đỏ hồng ngoài bạch trọc màu trắng đục của người ở trên đã xuất hiện máu đỏ tươi từ từ chảy ra.
– Dừng lại… Nhất Bác…
Cả người anh vì bị ép uống loại thuốc kia mà trở lên nóng ran , da thịt mềm mại cũng dần dần chuyển sang màu phiếm đỏ đẹp mê người. Tiêu Chiến không muốn dây dưa với hắn , cắn chặt gối không để tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng. Thấy anh cố chấp như vậy ,hắn càng mất kiên nhẫn , cơn giận dữ đột nhiên đổ ập xuống , thổi bay phần lí trí ít ỏi duy nhất còn lại trong đầu lúc này của Vương Nhất Bác. Hắn giật tóc Tiêu Chiến thật mạnh , lôi anh ra khỏi gối mềm rồi tát xuống , tát đến khi anh đau đến không thể mở miệng nói được nữa thì hắn mới dừng tay. Người này lúc trước luôn nghe theo lời hắn mà bây giờ lại dám nhiều lần làm loạn như vậy , là chán sống rồi hay sao?