Sa Vào Hương Thơm Người || Pondphuwin|| Abo – #37. Tiếng khóc giữa hoang hoải. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Sa Vào Hương Thơm Người || Pondphuwin|| Abo - #37. Tiếng khóc giữa hoang hoải.

Bốn tiếng sau ca mổ.

Phòng bệnh lạnh hơn mọi ngày. Không phải vì điều hòa, mà vì Pond ngồi im suốt từ khi ca phẫu thuật kết thúc, không nhúc nhích, không lên tiếng. Đầu gục xuống bên mép giường, tay nắm chặt bàn tay Phuwin-bàn tay nhỏ gầy nhợt nhạt sau mấy tiếng đồng hồ chiến đấu với tử thần.

Ánh sáng từ đèn treo hắt xuống khuôn mặt anh-trắng bệch, đôi mắt trũng sâu, hàng mi ướt từ lúc nào chẳng rõ. Anh đã khóc, nhiều hơn bất kỳ lần nào trước đó trong đời. Nhưng giờ anh không còn khóc được nữa. Nước mắt cũng như niềm tin, dường như đã cạn kiệt.

Con gái bé nhỏ của họ… đã rời đi. Câu nói đó cứ vang mãi trong đầu anh như một bản án. Những lời bác sĩ thông báo sau ca mổ cứ lặp lại không thương tiếc:

\”Chúng tôi xin lỗi… bé gái không qua khỏi…\”

Làm sao mà Pond có thể chấp nhận được? Anh không hiểu nổi tại sao cuộc đời lại độc ác như vậy-lấy đi đứa con gái còn chưa kịp được gọi tên, còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng lần đầu tiên. Cả con trai của họ, cùng một ngày đẻ ra lại chẳng thấy được người chị của nó.

Anh cảm thấy mình vô dụng. Cảm thấy mình đã thất bại trong việc làm ba, làm chồng.

Phuưin, cậu như gầy đi cả chục cân khi vừa mổ xong. Khi mang thai cậu còn đòi ăn này kia, vậy mà giờ lại heo hóc như cành cây khô. Cậu mang nặng nỗi buồn mất con, cậu đã khóc trong lòng Pond cho đến khi ngủ thiếp đi vì kiệt sức.

Tiếng thở dài của Alpha nặng trĩu, dường như nước mắt bây giờ là vô ích. Ông bà ngoại chỉ mới vừa nghe tin, chắc giờ chưa kịp lên rồi. Anh sợ rằng chẳng biết nói gì với bố mẹ cậu, chỉ khổ hai người mong cháu.

Nhớ ra rồi, anh phải đi làm thủ tục cho con bé đã. Anh còn chưa làm cho nó một cái giấy khai sinh… Cơ thể anh nặng trĩu như hàng ngàn tảng đá đè lên. Anh cố gắng đứng dậy. Bàn tay anh trước khi rời đi còn không quên lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt sợ hãi của Phuwin đang ngủ. Anh biết khi cậu ngủ dậy, cậu lại phải đối mặt với sự thật…

Pond lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh. Cả hai đứa trẻ nhà anh vẫn đang ở phòng NICU, bác sĩ nói mặc dù bé gái ngừng thở nhưng lúc sinh ra bé vẫn có khóc nhỏ nên cần được theo dõi. Nhưng kết cục vẫn là \”chúng tôi rất tiếc…\”, một bác sĩ như Pond dù thế nào vẫn tin có điều gì đó. Y học cần có niềm tin mà…

Cho đến giờ vẫn chẳng có gì, anh không muốn tay mình phải run run chữ ký khai sinh rồi tiếp sau đó là giấy tử, anh thật sự không muốn điều đó.

\”Anh Naravit!\”

Một giọng nói trầm vang lên sau lưng anh. Là bác sĩ trưởng ca hồi sức. Gương mặt ông nghiêm trọng, tay cầm một tệp hồ sơ, mắt nhìn thẳng vào Pond. Đôi mắt như đang cố giữ điều gì đó không quá nhanh tuôn trào.

\”Anh Naravit,\” ông nói, giọng khàn hẳn đi, \”xin lỗi đã làm phiền anh trong lúc này. Nhưng… tôi có điều anh cần biết.\”

Pond gần như bật dậy. Tim đập thình thịch. Anh không biết vì sao. Nhưng linh cảm-thứ linh cảm mong manh của một người ba-nói với anh rằng sắp có gì đó thay đổi.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.