Pond phóng xe trong đêm tối, từng cơn gió rít bên tai nhưng anh chẳng còn tâm trí để bận tâm. Tim anh đập dồn dập, không phải vì tốc độ, mà vì những gì đang chờ anh ở phía trước. Pond gần như nhảy xuống khỏi xe ngay khi đến nhà của Phuwin. Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: Phuwin đang không ổn.
Cậu đã gọi cho anh, giọng nói nghẹn lại, thở hổn hển như muốn khóc. Ngay cả khi cuộc gọi ngắt, Pond vẫn nghe thấy âm rung run rẩy cuối cùng. Cậu cần anh.
Cổng nhà cậu chỉ khóa một cách lỏng lẻo nên anh dễ dàng bước vào bên trong. Từng bước chân của anh vội va và nặng nề, anh cần nhanh hơi nữa.
Pond thoáng ngửi thấy mùi hương của Phuwin. Pheromone nặng nề và dày đặc đến nỗi thoát được ra khỏi phòng.
\”Phuwin! Mở cửa cho anh!\”
Không có tiếng trả lời ngay. Nhưng rồi, từng bước chân loạng choạng vang lên từ bên trong, cánh cửa khẽ hé ra.
Ngay khoảnh khắc đó, một cơn sóng hương dày đặc quét qua, mạnh mẽ đến mức Pond phải khựng lại theo bản năng.
Mùi hương của Phuwin.
Một Omega đang trong kỳ phát tình.
Pond không thể nhầm được. Là một Alpha, cơ thể anh phản ứng ngay lập tức với thứ mùi nồng đậm ấy-một mùi hương ngọt lịm, tựa như mùi sữa đường hòa thêm một chút mùi nước dừa thanh mát, nhưng lại có gì đó yếu ớt, lẫn lộn giữa tuyệt vọng và khẩn cầu.
Cậu đứng trước mặt anh, gần như không còn sức chống đỡ.
Làn da đỏ bừng, vệt mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi môi hé mở vì hơi thở gấp gáp. Ánh mắt cậu hơi mờ đi, đục ngầu bởi cơn sốt phát tình, bấu chặt vào anh như thể anh là điểm tựa duy nhất.
\”Pond…\”
Giọng nói bé nhỏ ấy làm tim anh siết lại.
Anh lập tức lao vào, cánh tay mạnh mẽ siết lấy eo cậu, đỡ lấy cơ thể mềm nhũn đang muốn ngã quỵ. Phuwin nóng quá. Như thể cả người cậu đang bốc cháy từ bên trong, từng đợt run rẩy liên tục truyền đến từ cơ thể nhỏ nhắn.
\”Em không uống thuốc ức chế à?\” Pond hỏi, giọng khàn đi vì lo lắng.
Phuwin lắc đầu yếu ớt, hơi thở cậu phả vào cổ anh, mang theo chút mùi hương nồng đượm khiến Alpha trong anh phải cắn chặt răng để kiềm chế.
\”Hết… rồi…\”
Pond chửi thầm trong đầu.
Kỳ phát tình không có thuốc ức chế là một cơn ác mộng. Nó giống như một cơn sốt cao triền miên, nhưng không gì có thể hạ nhiệt. Cơ thể khao khát được xoa dịu, nhưng lại chẳng có cách nào để tự mình thoát khỏi.
Phuwin đã ở đây một mình suốt mấy ngày qua, chịu đựng chuyện này mà không ai giúp đỡ.
\”Pond… đau quá…\”
Câu nói nghẹn ngào ấy là giọt nước tràn ly.
Pond bế bổng cậu lên, bất chấp Phuwin giật mình bấu lấy vai anh theo phản xạ. Người cậu mềm nhũn, mệt mỏi rúc vào cổ anh, hơi thở gấp gáp phả vào làn da anh khiến Alpha trong anh lại muốn gầm gừ.


