Rượu Vang Và Gỗ Sồi – End. – 4. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 98 lượt xem
  • 5 tháng trước

Rượu Vang Và Gỗ Sồi – End. - 4.

Nam ôm lại Khánh, anh cảm thấy sao mà hạnh phúc mà anh và cậu tìm kiếm nó lại đắng đến thế này. Rốt cuộc thì, thứ mà anh và cậu giữ gìn suốt bao lâu nay là hạnh phúc hay chỉ đơn giản là những ích kỷ hèn kém? Anh chẳng thể phân biệt nổi thế nào là cao sang, thế nào là thấp hèn nữa rồi, vì cho đến cuối cùng, cả anh và cả Khánh, cũng chẳng biết thế nào gọi là hạnh phúc.

Nam đưa tay lên vuốt ve mái tóc bồng bềnh của người thương, lẩm nhẩm vài câu hát vu vơ, mong rằng tình hình sẽ ổn hơn, cũng vì đến hiện tại rồi, nếu còn hỏi là ai là kẻ hạnh phúc, câu trả lời đương nhiên sẽ rơi vào một ngõ hẹp tăm tối đầy mù mịt.

Khánh ngẩng mặt lên nhìn chồng mình, cậu đưa hai tay nâng mặt anh lên rồi hôn nhẹ lên trán. Cậu không biết nên diễn tả cảm xúc của bản thân bây giờ thế nào nữa, suy cho cùng, cả anh và cậu đều khổ nếu cả hai còn chung chăn chung gối, chả thà, giải thoát cho nhau có phải tốt hơn không? Cậu mím môi, rồi hạ mắt xuống, mân mê chiếc áo của người thương, nói rằng:

– Nam này, chúng ta ly hôn nhé? Em biết sẽ rất khó cho em và anh, nhưng rồi nếu ta cứ thế này, người đau khổ sẽ không chỉ có một mình anh và em…

Nam hoảng loạn, anh ôm chầm lấy Khánh, cái ôm của anh siết chặt đến mức Khánh cảm thấy khó thở, cậu vỗ vỗ vào lưng anh như bảo anh rằng hãy thả cậu ra vì cậu sắp nghẹt thở chết rồi. Anh không dám buông cậu ra, anh hỏi cậu:

– Em hết thương anh rồi à Khánh!? Sao lại ly hôn?

– B-bỏ em ra đã Nam, em không thở được.

Nam hơi nới lỏng vòng tay của mình, nhưng anh tuyệt không cho mình buông cậu ra. Bùi Công Nam anh có thể hơi thấp, có thể hơi dở hơi, nhưng anh tuyệt không bao giờ buông nửa trái tim của mình ra! Ai nói anh ích kỷ cũng được, xấu xa cũng được, nhưng anh không thể nào rời xa Duy Khánh của anh được! 

Khánh ôm lại anh, cậu lấy lại hơi rồi nói từ từ, mắt lại đượm buồn: 

– Nghe này Nam. Em biết nghe thật khó chịu nhưng chúng ta đâu thật sự hạnh phúc đâu, đúng không? Ta cưới nhau gần mười năm, nhưng có bao giờ ta thôi dấu diếm nhau đâu hả anh? Thậm chí, còn vì em mà anh bỏ rơi sự nghiệp, em không chấp nhận như thế. 

Nam lắc đầu nguầy nguậy, kết quả anh muốn đâu phải là thế này. Thứ anh mong muốn trong buổi tối hôm nay chỉ là cả hai có thể thành thật với nhau và yêu nhau bình yên thôi mà, anh đâu có muốn ly hôn hay chia tay gì, anh nào muốn như thế. Yêu Duy Khánh và cưới được Duy Khánh là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời anh, chả có lí gì anh lại đồng ý rời xa cậu cả. Nam quyết đoán nói to:

– Anh không đồng ý! Nào có thể như vậy hả Khánh?

Khánh vỗ về vai anh, mắt cậu ươn ướt:

– Anh à, em vẫn sẽ bên cạnh anh thôi mà. Chỉ là ta không phải vợ chồng nữa thôi. Em vẫn sẽ là khán giả của anh kia mà. 

– Anh không chịu đâu, rồi lỡ như em cưới ai khác thì sao? Anh không đồng ý, mình đừng nói về vấn đề này nữa được không em?

Khánh buồn, cậu cảm thấy như vậy vẫn còn giữ khúc mắc trong lòng nhau. Như thông thường, có lẽ cậu đã mủi lòng và thôi nói về nó. Nhưng hôm nay, có gì đó thôi thúc trong Khánh phải nói ra, phải bóc cho bằng hết: 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.