Sáng hôm sau
Đức Duy bị đánh thức bởi một cảm giác nhồn nhột trên cổ. Cậu chớp mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà, chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo thì nhận ra có gì đó… sai sai. Toàn thân cậu bị cái gì đó ghì chặt, mà chính xác hơn là bị ai đó ôm chặt.
Đức Duy cúi đầu xuống—
Tên bệnh nhân đáng ghét nào đó đang ôm cậu như ôm gấu bông! Không chỉ là ôm đơn thuần, Quang Anh còn gác cả chân lên người cậu, đầu vùi vào cổ cậu, hơi thở đều đều, nóng ấm phả lên da thịt cậu, khiến cậu cảm thấy vừa nhột vừa bực.
Cái kiểu ngủ mà dính người ta như sam này là thế nào hả?! Đức Duy lập tức muốn đạp Quang Anh xuống giường, nhưng khi vừa nhấc chân, cậu lại khựng lại. Hơi thở của Quang Anh không còn nặng nề như tối qua nữa. Cậu nhẹ nhàng vươn tay, đặt lên trán anh kiểm tra.
Không còn nóng rực như hôm qua.
Cậu nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng sau đó lại tức đến nghiến răng—
Tên chết tiệt này nhân lúc cậu ngủ mà tranh thủ ăn đậu hủ đúng không?!
Cậu vừa định đẩy anh ra thì đột nhiên, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai
\”Em định bỏ anh à?\”
Cả người Đức Duy cứng đờ. Quang Anh vẫn nhắm mắt, nhưng giọng nói trầm thấp của anh lại khiến tim cậu như bị siết chặt. Cậu mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng điệu vẫn không tự chủ được mà mềm xuống:
\”Ai bỏ ai chứ? Anh tỉnh rồi thì mau buông ra đi, tôi phải nấu cháo cho anh ăn.\”
Nhưng Quang Anh không buông. Anh chỉ siết tay, kéo cậu lại gần hơn một chút, đầu vẫn dựa vào hõm cổ cậu, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lại khiến tim cậu nhảy nhót không yên
\”Anh mơ thấy em rời đi.\”
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Đức Duy sững sờ. Cậu cúi đầu, nhìn gương mặt anh. Quang Anh vẫn còn chút mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi khẽ run run như vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cậu bỗng thấy mềm lòng.
Cái con người lúc nào cũng mạnh mẽ, bá đạo này… lúc yếu ớt lại khiến người ta không nỡ lạnh lùng với anh. Đức Duy cắn môi, rồi chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng Quang Anh mấy cái, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ
\”Ngủ đi, t- em vẫn ở đây.\”
Quang Anh dường như ngẩn người một lúc, sau đó môi khẽ cong lên, lẩm bẩm
\”Ừm…\”
Một lát sau, hơi thở anh dần đều đặn. Quang Anh ngủ mất rồi. Đức Duy thở dài. Anh đúng là phiền phức.
Nhưng mà thôi… hôm nay anh ốm, cậu cho anhmột chút đặc quyền vậy.
Cậu tự nhủ trong lòng
Chỉ lần này thôi đấy!
Đức Duy cứ thế bị ôm chặt đến hơn một tiếng sau, cho đến khi cậu thật sự không thể chịu nổi nữa. Cậu cựa quậy muốn thoát ra, nhưng Quang Anh cứ như một con bạch tuộc dính chặt lấy người cậu. Cậu bực bội đến mức muốn gào lên—


