Note: Truyện lấy tên nhân vật, tình tiết trong chuyện đều là giả, không áp dụng vào đời thật. Mọi thứ đều là giả OTP là thật >.<
—————————-
Tại tập đoàn Nguyễn Thị, có một nhân vật mà ai cũng biết nhưng không ai dám gây thù chuốc oán – thư ký Hoàng Đức Duy. Cậu nổi tiếng với vẻ ngoài dễ thương, hòa đồng, nụ cười lúc nào cũng tươi như nắng mai. Nhưng đừng để vẻ ngoài đó đánh lừa, vì khi làm việc, cậu nghiêm túc đến mức cả công ty phải \”rén\” nhẹ, kể cả vị chủ tịch Nguyễn Quang Anh – người mà ai cũng tưởng là lạnh lùng, quyền lực và không sợ trời không sợ đất.
Thư ký Hoàng – tổng quản lí \”sát phạt\” nhẹ nhàng.
Hoàng Đức Duy có một thói quen kỳ lạ cậu có thể cười rất tươi, nhưng giọng điệu lại sắc lạnh. Mỗi khi cấp trên hoặc đồng nghiệp mắc lỗi, cậu vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở
\”Anh/chị đã đọc kỹ tài liệu chưa ạ? Em nghĩ nếu đọc rồi thì sẽ không có lỗi này đâu.\”
\”Báo cáo này có hơi sáng tạo quá không? Hay là em gửi lại hướng dẫn một lần nữa để anh/chị đọc kỹ hơn nhé?\”
Không ai dám phản bác vì… cậu nói đúng! Nhưng cái cách cậu nói, cộng thêm nụ cười tỏa nắng, khiến người ta toát mồ hôi hột.
Chỉ cần nghe tiếng giày của Hoàng Đức Duy vang lên trong hành lang, nhân viên trong văn phòng tự động ngồi ngay ngắn, tập trung vào màn hình máy tính. Những người đang tán gẫu về phim ảnh bỗng nhiên trở thành chuyên gia nghiên cứu kinh tế. Thậm chí, có lần trưởng phòng tài chính – Minh Hiếu còn nói vui
\”Tôi thà bị chủ tịch mắng còn hơn để thư ký Hoàng mỉm cười mà hỏi lại.\”
Chủ tịch Nguyễn Quang Anh – Uy nghiêm với cả thế giới, nhưng với thư kí Hoàng thì…
Chủ tịch Nguyễn là một người đẹp trai, tài giỏi, có chút lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng cũng hài hước theo một cách khó đỡ. Nhân viên trong công ty ai cũng nể sợ anh, vì anh làm việc cực kỳ kỷ luật và không bao giờ nhân nhượng khi có sai sót.
Nhưng điều kỳ lạ là… chỉ riêng với thư ký Hoàng, chủ tịch Quang Anh lại có vẻ rất nhởn nhơ.
Mỗi sáng, khi vừa bước vào văn phòng, thư ký Hoàng đã đứng sẵn với một sấp tài liệu dày cộp, nở nụ cười tươi rói:
\”Chủ tịch, hôm nay chúng ta có 5 cuộc họp, 3 báo cáo cần duyệt, 2 hợp đồng cần ký, và…\”
Chưa kịp nói hết câu, Quang Anh đã vươn vai lười biếng, ngáp dài
\”Này, thư ký Hoàng, em không thể nhẹ nhàng với tôi một chút à? Tôi cũng là con người mà.\”
Đáp lại, thư ký Hoàng vẫn cười tươi như hoa
\”Chủ tịch, ai cũng là con người cả. Nhưng nếu chủ tịch không làm việc nghiêm túc, em buộc phải báo cáo với hội đồng quản trị.\”
Và thế là vị chủ tịch lạnh lùng uy nghiêm đành ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm việc, cắm đầu vào tài liệu, không dám chây lười nữa. Nhân viên đi ngang qua chỉ biết nhìn nhau cười thầm – một cảnh tượng hiếm có.